“Anh chắc chứ? Chuyện này hơi quá đáng với cô ấy”. Nguyệt Nhi im lặng một lúc rồi nói với tôi như thế.
Tôi nhìn chằm chằm ngôi trường của Phúc Sinh, cảm giác buồn bã trong lòng không nói được thành lời.
Mỗi lần đón Phúc Sinh tan ca, ánh mắt khi cô ấy nhìn tôi luôn khiếntôi xúc động. Gương mặt cô ấy không giấu được nụ cười rạng rỡ, khi thấytôi luôn bung nở như một đóa hoa. Vì nụ cười ấy, tôi đi đón cô ấy hếtlần này tới lần khác.
Tôi tới thành phố này đã bốn năm, cũng làm gián điệp bốn năm. Thực ra làm gián điệp cũng chẳng có gì thần bí, chỉ là làm hai việc cùng lúc mà thôi.
Không căng thẳng và hồi hộp như nhiều người nghĩ, phần lớn thời giantôi đều làm công việc bình thường. Chuyện thực sự xảy ra bắt đầu từ nămngoái.
Câu chuyện của tôi hoàn toàn ngược lại với những gì tôi đã kể cho côấy. Là Nguyệt Nhi cải trang thành du khách ở Thụy Lệ và đón tôi ở biêngiới. Chúng tôi ở bên nhau ba ngày như đôi tình nhân. Đối với ngườingoài thì giống tình nhân nhưng thực chất là công việc. Nhiệm vụ của tôi là phối hợp với cô ấy điều tra một vụ buôn lậu.
Tôi làm việc ở đây bốn năm, quen biết với Mai Sơn. Cậu ấy cảm thấyngạc nhiên vì tôi không yêu đương gì, tôi liền bịa ra một câu chuyện,câu chuyện tôi bị bạn gái bỏ. Mai Sơn là người rất nhiệt tình, cậu ấylòng vòng rồi giới thiệu Phúc Sinh cho tôi. Lần đầu tiên gặp Phúc Sinhtôi biết ngay cô bé này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bo-em-kiep-sau-nhe/3273505/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.