“Anh chắc chứ? Chuyện này hơi quá đáng với cô ấy”. Nguyệt Nhi im lặng một lúc rồi nói với tôi như thế.
Tôi nhìn chằm chằm ngôi trường của Phúc Sinh, cảm giác buồn bã trong lòng không nói được thành lời.
Mỗi lần đón Phúc Sinh tan ca, ánh mắt khi cô ấy nhìn tôi luôn khiếntôi xúc động. Gương mặt cô ấy không giấu được nụ cười rạng rỡ, khi thấytôi luôn bung nở như một đóa hoa. Vì nụ cười ấy, tôi đi đón cô ấy hếtlần này tới lần khác.
Tôi tới thành phố này đã bốn năm, cũng làm gián điệp bốn năm. Thực ra làm gián điệp cũng chẳng có gì thần bí, chỉ là làm hai việc cùng lúc mà thôi.
Không căng thẳng và hồi hộp như nhiều người nghĩ, phần lớn thời giantôi đều làm công việc bình thường. Chuyện thực sự xảy ra bắt đầu từ nămngoái.
Câu chuyện của tôi hoàn toàn ngược lại với những gì tôi đã kể cho côấy. Là Nguyệt Nhi cải trang thành du khách ở Thụy Lệ và đón tôi ở biêngiới. Chúng tôi ở bên nhau ba ngày như đôi tình nhân. Đối với ngườingoài thì giống tình nhân nhưng thực chất là công việc. Nhiệm vụ của tôi là phối hợp với cô ấy điều tra một vụ buôn lậu.
Tôi làm việc ở đây bốn năm, quen biết với Mai Sơn. Cậu ấy cảm thấyngạc nhiên vì tôi không yêu đương gì, tôi liền bịa ra một câu chuyện,câu chuyện tôi bị bạn gái bỏ. Mai Sơn là người rất nhiệt tình, cậu ấylòng vòng rồi giới thiệu Phúc Sinh cho tôi. Lần đầu tiên gặp Phúc Sinhtôi biết ngay cô bé này có ý với tôi.
Phúc Sinh nhỏ nhắn, dễ thương, không xinh đẹp như Nguyệt Nhi nhưnggương mặt cô ấy rất thuần khiết, nét thuần khiết ấy in cả vào ánh mắt cô ấy.
Tôi ở cạnh cô ấy, không nhìn nhưng cũng biết cô ấy chốc chốc lại nhìn trộm tôi. Nếu như tôi bất chợt quay sang nhìn cô ấy thì ngay lập tức cô ấy né tránh.
Cô ấy là cô gái khiến người ta muốn bảo vệ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó tôi nghĩ rằng, tôi vẫn có thể tiếp tục hai công việc và sốngcuộc sống như bây giờ. Tôi không muốn từ bỏ Phúc Sinh, gặp gỡ ngẫu nhiên nhưng cuộc gặp cô gái có thể khiến tôi có ham muốn bảo vệ thì thực sựrất khó có được.
Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện. Lúc nhìn thấy cô ấy tôi thực sự bịchấn động, đã từng nói giữa hai chúng tôi không còn bất cứ mối liên hệnào nữa, vậy vì sao cô ấy lại xuất hiện?
“Đinh Việt, giúp em một việc. Anh nhất định phải ở bên Phúc Sinh”.
Chuyện gì chứ! Đây chỉ là chuyện nhỏ với tôi mà thôi.
Nguyệt Nhi úp úp mở mở kể cho tôi nghe. Tôi thở dài, Hạ Trường Ninhmuốn theo đuổi Phúc Sinh thật không biết tự lượng sức mình. Phúc Sinh sẽ thích loại người như anh ta sao?
Tôi không quen Hạ Trường Ninh nhưng tôi biết anh ta. Trong thành phốnày ít nhiều anh ta cũng là người nổi tiếng, quan hệ xã hội rộng, côngty cũng có tiếng tăm.
Tôi đợi Phúc Sinh ở cửa nhà cô ấy, Hạ Trường Ninh cưỡi chiếc xeHarley lướt qua mặt tôi. Ánh mắt tôi và anh ta bắt gặp nhau, trực giácnói cho tôi biết anh ta không phải người tầm thường.
Lúc Nguyệt Nhi không nói chuyện công việc thì cô ấy chẳng khác gìnhững cô gái bình thường. Cô ấy ghen vì Hạ Trường Ninh, những lời cô ấynói làm tổn thương lòng tự trọng của Phúc Sinh.
Tôi không nhiều tiền nhưng đủ để an ủi Phúc Sinh.
Thứ tôi muốn chỉ là cảm giác ấm áp khi ở bên Phúc Sinh. Từ khi tốtnghiệp tới lúc đi làm, cô ấy chính là nơi dịu dàng nhất trong trái timtôi. Cho dù là mùa đông lạnh giá nhưng trái tim vẫn ấm áp như được ngâmmình trong suối nước nóng.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô ấy, tôi rất hạnh phúc, rất hài lòng.
Lúc vụ án kết thúc cũng là lúc mọi chuyện thay đổi.
Tôi nhận lệnh điều ra nước ngoài công tác. Trước đây tôi luôn muốnđược xuất ngoại, ở mãi trong thành phố này luôn có cảm giác không bứtlên được. Trước đây điều này là tin tốt với tôi, nhưng bây giờ tôi lạicó quá nhiều vướng mắc.
Theo quan sát của tôi, tôi thấy Phúc Sinh chưa hề mê muội tôi. Chẳngcó ai yêu một lần là thành công, giữa cô ấy và tôi không có sự mãnhliệt.
Tôi muốn dẫn Phúc Sinh đi du lịch Lệ Giang, tôi ích kỷ muốn lưu lại một hồi ức lãng mạn.
Nhưng thực sự tính cách cô ấy và Nguyệt Nhi không giống nhau. Hoặc là, ngaycả bản thân Phúc Sinh cũng không biết cô ấy không yêu tôi nhiều.
Cũng tốt, nói lời chia tay ở một nơi lãng mạn thế này sẽ khiến cô ấydứt khoát hơn. sắc mặt dường như sắp sụp đổ tới nơi của Phúc Sinh khiếntôi không nhẫn tâm, tất cả đều là lỗi của tôi.
Tôi lấy lại cái áo khoác vì muốn kiểm tra xem Hạ Trường Ninh có làmgì với nó không. Tôi luôn tò mò về con người anh ta. về lý mà nói, vớisự từng trải của anh ta thì anh ta không nên mở công ty làm gì. Chắc làdo sự nhạy bén nghề nghiệp, Nguyệt Nhi không bao giờ yêu một người làmăn bình thường cả.
Tôi quyết tâm chia tay, bên cạnh Phúc Sinh đã có Hạ Trường Ninh, chắc anh ta sẽ đối xử tốt với cô ấy. Tôi có thể thấy được tình cảm của HạTrường Ninh dành cho Phúc Sinh thế nào.
Nể tình tôi giúp Nguyệt Nhi phá án nên cô ấy mới nói cho tôi biết tin tức và tình hình của Phúc Sinh.
“Hạ Trường Ninh và Phúc Sinh bên nhau rồi, còn em thì sao?”.
Trong lòng Nguyệt Nhi chỉ có hận: “Em không giành được nên thôi. Nhưng anh phải giành lại chứ, không liên quan đến anh mà”.
Điểm tuyệt vời nhất của cô ấy đó là tính tình thẳng thắn dứt khoát.Phúc Sinh có chuyện gì đều giữ kín trong lòng nhưng Nguyệt Nhi thoải mái hơn nhiều. Thực ra Phúc Sinh không phù hợp với tôi, có nhiều việc cô ấy không thể chấp nhận được.
“Nói với cô ấy anh chết rồi, không có khả năng đến với nhau thì dứt khoát nhanh gọn vậy”.
Tôi cảm thấy mình rất lạnh lùng. Nếu Hạ Trường Ninh có thể mang lạihạnh phúc cho cô ấy, cô ấy có thể sống cuộc sống bình thường vô lo, cóthể quên đi hình bóng tôi thì không còn gì tốt hơn nữa. Nhưng tôi vẫnbiết từ lúc ấy trong lòng Phúc Sinh luôn có chỗ cho tôi. Có thể, nhiềunăm sau này nữa, vì mối bận tâm của cô ấy mà tôi sẽ luôn có cảm giác ấmáp này.
“Em thực sự nghi ngờ anh yêu hay không yêu cô ấy”.
“Em nghĩ anh phải làm thế nào mới là yêu cô ấy? Nếu như biết không có khả năng thì anh sẽ không bắt đầu”. Tôi nói xong liền nhìn Nguyệt Nhivà mỉm cười.
Cô ấy hiểu nên không nói thêm gì nữa.
Hai tháng ở bên cạnh Phúc Sinh là hai tháng hạnh phúc mà tôi lấy trộm được. Sau này sẽ không bao giờ có nữa.
Tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt rất kỹ càng.
Nắm đấm của Hạ Trường Ninh lao tới, tôi nhẹ nhàng né tránh. Anh tarất ngạc nhiên. “Nghe nói anh đoạt giải nhất toàn quân môn tán thủ, được đấy”.
Hạ Trường Ninh không động thủ nữa, anh ta chỉ nói một câu: “Nếu nhưanh còn xuất hiện trước mặt Phúc Sinh một lần nữa, tôi sẽ không kháchkhí với anh”.
Lúc anh ta đi về, tôi mới lên tiếng: “Hy vọng anh thật lòng với Phúc Sinh”.
Anh ta trừng mắt lườm tôi: “ông đây mạnh hơn mày nhiều”.
Tôi im lặng.
Điều duy nhất không ổn chính là Nguyệt Nhi, cô ấy không thể nào chấpnhận sự thật là Hạ Trường Ninh yêu Phúc Sinh, những lời cô ấy nói khiếntôi nghe xong chỉ muốn đánh cho một trận. Chỉ là cho Phúc Sinh biết tinđó thôi, lúc thực hiện cô ấy lại làm nó thành ra như thế.
Bao gồm cả sự xuất hiện ngoài ý muốn của nhân viên cửa hàng hoa.
Phụ nữ mà, cứ đơn giản như Phúc Sinh lại hay.
Còn tôi bây giờ chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.
Tôi nhìn thấy nước mắt của Phúc Sinh, tôi quay mặt đi không muốn nhìn thấy cảnh ấy nữa.
Một chuyện vô cùng đơn giản mà Nguyệt Nhi lại khiến nó phức tạp thế này, thực sự vượt ngoài dự tính của tôi.
Tôi nghĩ, Hạ Trường Ninh cũng giống tôi, lúc này chắc cũng đang nghĩ phụ nữ thật phiền phức.
Bãi đỗ xe đêm nay vô cùng yên tĩnh.
Tôi lặng lẽ quan sát mọi việc, giống như đang nhìn những chuyện không liên quan tới mình. Gương mặt Phúc Sinh cứ lớn dần lớn dần trước mắttôi. Tôi khẽ nói lời xin lỗi với cô ấy. Tôi không có cách nào thay đổi,tôi không thể lấy cô ấy, không thể mang lại cho cô ấy một mái ấm yên ổn, cứ coi như tôi đã chết đi, coi như trên đời không có tôi đi. Thời giansẽ xóa nhòa tất cả.
Người cũng đi rồi, Nguyệt Nhi quỳ trên mặt đất không giấu giếm sự yếu mềm nhất trong con người cô ấy.
Tôi không xuống xe, đợi cô ấy khóc xong rồi về.
“Em không hiểu Ninh Phúc Sinh tốt ở điểm nào mà cả anh và Hạ Trường Ninh đều nghiêng ngả vì cô ấy”.
“Cô ấy rất thuần khiết”. Tôi nói.
Đối với tôi mà nói, Phúc Sinh là màu trắng tinh khiết nhất. Có lẽ mọi việc trong lòng tôi quá nhiều nên mới bị hấp dẫn thế. Còn Hạ TrườngNinh thì sao? Anh ta thích Phúc Sinh ở điểm nào? Lẽ nào anh ta cũng hiểu cách ngắm nhìn và nâng niu sự tinh khiết ấy?
“Con gái thuần khiết còn đầy, đâu chỉ mình cô ấy”.
“Gặp được cô ấy thì chính là cô ấy, không phải người khác”.
Đêm đó tôi và cô ấy uống rượu tới khi trời sáng.
“Hạ Trường Ninh là một người rất đặc biệt, đúng không?”.
“Anh ấy rất thông minh, anh ấy hiểu mình phải sống cuộc sống thế nào”.
“Thông minh mà cũng bị em chơi cho một vố?”.
Khi nhắc tới Hạ Trường Ninh, Nguyệt Nhi vẫn bao che: “Anh ấy sớm đãcó bố mẹ Phúc Sinh bảo vệ, che chắn rồi. Trước giờ anh ấy làm việc không bao giờ để lọt điều gì, việc xấu cũng phải đi theo chiều hướng tốt.Chuyện này có là gì đâu chứ”.
“Nguyệt Nhi, anh ta không yêu em, em hãy để anh ta và Phúc Sinh yên ổn ở bên nhau đi”.
“Dựa vào cái gì chứ? Anh ấy bắt nạt em thế này, cứ để anh ấy đi giảithích với lão gia nhà em”. Nguyệt Nhi nghiến răng, cô ấy quay sang tôinói: “Đinh Việt, sao anh lại bình tĩnh thế?”.
Có thể không bình tĩnh sao? Khi làm nghề này tôi đã biết có thể mìnhsẽ sống yên ổn cả đời, có thể sẽ không. Phúc Sinh hạnh phúc là được rồi. Lần đầu tiên nghe thấy tên cô ấy tôi đã nghĩ chỉ cần cô ấy hạnh phúc cả đời là được rồi.
Tôi không biết nhiều năm sau nữa liệu mình có còn cơ hội đứng trước mặt Phúc Sinh nữa không.
“Phúc Sinh…”. Tên cô ấy quyện tròn trên đầu lưỡi tôi, cảm giác ấm áplan tỏa, giống như lần đầu tôi gọi tên cô ấy. “A Ninh muốn cưới PhúcSinh”. Lúc Nguyệt Nhi nói điều này cho tôi biết ánh mắt cô ấy đã bộc lộhết tâm sự trong lòng.
Không phải tôi không thích cô ấy, chỉ là tôi không thể ngừng nhớ nhung cảm giác ấm áp khi tôi và Phúc Sinh ở bên nhau.
Người con gái ấy mang sự thấu hiểu, sự thiện lương của mình giúp tôicó một quãng thời gian tươi đẹp. Quãng thời gian ấy chính là hồi ức đẹpnhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy thực sự lấy Hạ Trường Ninh rồi.
“Anh thích cô ấy tại sao lại từ bỏ cô ấy?”
Tôi lắc đầu, thích không có nghĩa phải đoạt được. Cuộc sống của tôi không chỉ cần mỗi tình yêu.
“Đinh Việt, anh ở bên em dù thân mật đến mấy anh cũng không quên được cô ấy, đúng không?”.
“Tại sao lại phải quên? Anh cũng chưa từng nghĩ phải quên đi, giốngnhư em, liệu em có thể quên đi quãng thời gian thanh mai trúc mã giữa Hạ Trường Ninh với em không? Mỗi người đều có hồi ức của riêng mình, không nhất định phải giành được mới thôi”. Tôi hiểu rõ Nguyệt Nhi có thể mang lại cho tôi thử gì. Phụ nữ đều như thế, nhất định phải làm rõ mọichuyện.
Tôi mỉm cười nói: “Phúc Sinh chỉ là một hồi ức”.
Nguyệt Nhi ôm tôi, nghẹn ngào nói: “Hai người đều yêu cô ấy”.
Tôi thở dài, Nguyệt Nhi và Phúc Sinh khác nhau. Cô ấy mãi mãi không thể mang lại cho tôi cảm giác như Phúc Sinh.
Nguyệt Nhi là lửa, lửa khiến người ta bốc cháy; Phúc Sinh là nước,dòng nước dịu dàng. mĐây là bí mật cả đời của tôi, cho dù tôi lấy Nguyệt Nhi thì tôi cũng không bao giờ tiết lộ bí mật này.
Tôi bình tĩnh nhìn Nguyệt Nhi và nói: “Em yêu Hạ Trường Ninh bao năm như thế, em có thể buông được sao?”.
Nguyệt Nhi cười, nụ cười vô cùng thê lương: “Em tưởng rằng em yêu anh ấy, em không giành được nên em càng muốn giành lấy. bây giờ em yêu anh, anh không biết sao? Anh không biết mấy năm nay không có việc gì nhưngem vẫn ra nước ngoài, vì cái gì chứ?”.
Tôi sững người.Tôi không ngờ Nguyệt Nhi lại thẳng thắn tới vậy.
“Thôi, em không ép buộc anh đâu. A Ninh đã dạy em một điều, phụ nữđừng bao giờ theo đuổi đàn ông. Trừ khi người đàn ông ấy sau này sẽ yêungười phụ nữ ấy, nếu không thì mãi mãi không bao giờ giành được”.
Tôi chưa bao giờ thấy Nguyệt Nhi như thế này. Cô ấy luôn mạnh mẽ,quyết liệt, bây giờ lại giống như ánh trăng bị sương mờ che phủ.
“Anh muốn đi một chuyến”.
“Tại sao? Anh muốn phá hoại hôn lễ?”.
Tôi chỉ muốn nhìn Phúc Sinh lần nữa, xem mấy năm xa cách cô ấy có còn là Phúc Sinh của lòng tôi nữa không.
Ánh mặt trời trên cao khiến mọi thứ trước mắt càng rõ ràng hơn. PhúcSinh ngồi trên lưng chú ngựa đen, gương mặt lấp lánh hạnh phúc.Cô ấyđược mọi người vây quanh, giống như một nàng công chúa.
Còn tôi, chỉ có thể đứng trong những hàng cây phía sau lưng mọi người.
Khung cảnh trước mắt cách tôi càng lúc càng xa, đây không phải cuộc sống của tôi. Tôi loại bỏ ý định gặp cô ấy.
Nguyệt Nhi đột nhiên kéo tôi đi mua đồ trang sức, vốn đã định rờikhỏi đây rồi nhưng cô ấy lại đột ngột kéo tôi đi, hơn nữa là sau khinghe xong một cuộc điện thoại. Lúc nhớ lại mới biết, có lẽ cô ấy biếtPhúc Sinh đang ở con phố đó nên mới vội vàng kéo tôi tới đó. Sinh hoảngloạn thực sự, lúc cô ấy ngã sấp xuống rồi lại bò dậy chạy, trái tim tôithực sự đau đớn. Tôi bỏ lại tất cả để đuổi theo cô ấy. Lúc đánh ngấtPhúc Sinh thì Nguyệt Nhi chạy tới, tôi quát: “Vui rồi chứ?”.
Hạ Trường Ninh ôm lấy Phúc Sinh rồi nói với tôi: “Cút”.
Tôi quay đầu bước đi không nói lời nào.
Trong khách sạn, Nguyệt Nhi cũng quát tôi: “Nếu không gặp cô ấy thìcả đời anh sẽ mãi mãi nhớ cô ấy. Trong lòng cô ấy cũng mãi mãi có mộtnút thắt”.
“Biết vì sao Hạ Trường Ninh không chấp nhận em không, vì em quá mạnh mẽ, Nguyệt Nhi ạ”. “Anh không chấp nhận em cũng vì thế?”.
Tôi lắc đầu: “Anh và Hạ Trường Ninh khác nhau, anh thích em ở điểm ấy. , tại sao em muốn làm tổn thương cô ấy?”.
“Anh tưởng em không biết sao, anh muốn nói anh chết rồi, anh ích kỷkhông muốn cô ấy quên anh! Anh không làm được thì em giúp anh!”.
Tôi kinh ngạc. Những chuyện trong lòng đã bị cô ấy bóc trần bằng sựthẳng thắn của mình. Nhưng để tôi có chút tình cảm ấy không tốt sao?Tình cảm mà tôi có được không nhiều, Phúc Sinh lấy Hạ Trường Ninh rồi,để tôi có ký ức của cô ấy trong lòng cũng không được sao? Bất giác tôicảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mới một ngày trôi qua Hạ Trường Ninh đã tới tìm tôi, đánh nhau với tôi.
Thân thủ anh ta quá giỏi, tôi bị đạp một cái. Là tôi đã vi phạm quytắc mà xuất hiện. Anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho Phúc Sinh là được rồi. Chí ít tôi biết cô ấy hạnh phúc.
Tôi vẫn nhớ sự ngại ngùng lúc cô ấy đeo sợi dây may mắn ấy cho tôi.Lúc đó, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ bình thản mà sống cuộc sống như thế,tưởng rằng cuộc sống sẽ chẳng có thay đổi gì lớn.
Nhưng đợi đến khi tôi muốn nâng niu thì tôi không thể có được nữa rồi.
Phúc Sinh đưa sợi dây còn lại cho tôiTôi tháo sợi dây trên tay ra, một mới một cũ khiến lòng tôi đau đớn vô cùng.
Nguyệt Nhi khóc mãi, tôi lặng lẽ ở bên cô ấy.
Ngày hôm sau tôi và Nguyệt Nhi rời khỏi đây. Tôi tiễn cô ấy đi rồi mới đi.
Nguyệt Nhi hỏi tôi: “Anh còn bắt em đợi bao lâu“Đừng đợi anh”.
“Em đợi. Dù sao em cũng là gái già rồi, chả sao cả”.
Tôi mới trả xong món nợ của Phúc Sinh, giờ lại nợ Nguyệt Nhi. Ngay cả một lời hứa tôi cũng không thể dành cho cô ấy, nhưng khi tôi đưa taybẹo má cô ấy, tôi nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc trong mắt Nguyệt Nhi. Côấy và Phúc Sinh không giống nhau, cô ấy là người con gái kiên cường, chỉ một cử chỉ là có thể hiểu được điều tôi muốn nói.
Tôi mỉm cười.
Tôi cũng sẽ coi cô ấy như một giấc mơ, có thể tôi sẽ luôn ghi nhớ đãcó một người con gái nói sẽ đợi tôi. Tuy nhiên, lúc tôi thực sự quay về, không chắc cô ấy còn đang đợi tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]