Người nữ tử gọi là Tử Lưu kia dung mạo so với Tử Nông kém một phần, nhưng lại có tư thế oai hùng bừng bừng, nghe vậy liền quay đầu nhìn thoáng qua, mặt liền lộ vẻ kinh dị nói: “Hồi chủ tử, vết thương này đã thối rữa một chút, phải cắt bỏ thịt thối rồi cẩn thận băng bó lại, nếu không một khi tận xương, hơn nữa thời tiết sa mạc nóng bức, dù cho là Đại La Kim Tiên, cũng khó có thể cứu mạng y trở về.” Hoàn Nhan Tự giả vờ kinh hoàng mở to hai mắt, thất thanh nói: “Nghiêm trọng như vậy a, vậy ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau thay Tố tướng quân chữa thương, nhân tài như vậy nếu có chút sơ xuất chẳng phải sẽ khiến trẫm đau lòng sao.” Tử Lưu vội lệnh cho tiểu nha đầu đi theo lấy ra hòm thuốc cho mình, mở ra lấy một lọ thuốc tê, đang muốn thi y, lại bị Hoàn Nhan Tự ngăn cản, cười nói: “Ngươi cũng quá coi thường Tố tướng quân, y là nhân vật gì, cần gì dùng thứ thuốc tê này. Ngày xưa Hoa Đà từng giúp Quan Vũ quát cốt liệu độc, hắn vẫn có thể cười nói tự nhiên, Tố tướng quân của chúng ta mình đồng thiết cốt, càng phải thắng Quan Vũ một bậc, vừa đúng lúc cho trẫm mở rộng kiến thức.” Một lời của hắn thốt ra, Tử Lưu liền hiểu ý đồ chủ tử mình, do dự một chút, đem thuốc tê để vào hòm, lấy ra một thanh tiểu đao lóe ra hàn quang, lại nung trong lửa nến, đem lưỡi dao lướt qua ánh nến qua lại vài lần, thấp giọng nói: “Tố tướng quân, tuy đây là tiểu phẩu nhưng lại đau tận xương, ngươi phải nhẫn nại một chút.” Quay đầu lại đối Hoàn Nhan Tự cùng mấy thị vệ liếc mắt một cái, chỉ thấy bọn họ trên mặt đều lộ ra thần sắc hưng phấn, nàng thở dài, biết những người này đều từng thua ở dưới tay Tố Y, hận y thấu xương, sao có thể cảm thấy đồng tình. Tử Nông nhát gan sớm cũng đã chuồn ra ngoài xe. Lưỡi dao nhập thịt, một cỗ máu màu đỏ tươi lập tức ồ ồ chảy ra. Lại ngoáy sâu vào một chút, chỉ nghe được âm thanh ma sát với thịt, máu tươi càng trào ra mãnh liệt không dứt. Tố Y sắc mặt trầm tĩnh, làm như bất vi sở động, chỉ có mồ hôi như hạt châu từ nắm tay và mặt y rơi xuống, có thể nhìn thấy thống khổ lúc này của y. Biểu tình hưng phấn trên mặt Hoàn Nhan Tự dần dần biến mất, những thị vệ khác cũng từ vẻ mặt hân hoan chuyển thành kính nể. Tay Tử Lưu bắt đầu run rẩy, thật sâu hít vào một hơi, liếc mắt Tố Y một cái, cuối cùng ngoan tâm, lưỡi dao lướt nhanh qua, trong khoảnh khắc đem một khối thịt thối lớn cắt xuống, trong máu tươi đầm đìa mơ hồ lộ ra một đoạn bạch cốt, càng đập thẳng vào mắt người. Tố Y cuối cùng chống đỡ không được, thân thể lảo đảo, ngất lịm trên đệm giường da sói mềm mại. Tử Lưu vội lấy lấy mảnh bố mềm mại sạch sẽ, cẩn thận thay y băng bó. Bọn thị vệ xung quanh đã muốn châu đầu ghé tai, nghị luận, tất cả đều đối với Tố Y tràn ngập kính nể. Tử Lưu biết người Kim Liêu tuy nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng nam nữ già trẻ nhất nhất đều kính nể anh hùng, biểu hiện của Tố Y hiển nhiên đã thuyết phục bọn họ. Lại quay đầu nhìn chủ tử của mình, chỉ thấy mặt hắn xanh mét, ánh mắt nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt củaTố Y, bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, thật mạnh hừ một tiếng. Tử Lưu nói: “Chủ tử, miệng vết thương này tuy rằng băng bó ổn thỏa, nhưng thật không nên lại ở dưới mặt trời phơi nắng, không bằng cho y nghỉ ngơi hai ngày đi. Cũng đã sắp đến Kim Liêu, muốn báo thù cũng không vội hai ngày này.” Hoàn Nhan Tự hờ hững nói: “Liền làm theo lời ngươi, đem y khóa lại, nhốt vào cỗ xe ngựa to phía sau.” * Rốt cuộc vẫn là ngất đi, Tố Y bất đắc dĩ nghĩ. Nếu có thể, y cũng không muốn dùng loại phương pháp này làm cho Hoàn Nhan Tự yếu thế, y cảm thấy được mình đã bị bắt, lại ngất xỉu năm lần, quả thực tựa như vứt bỏ tôn nghiêm mà sắm vai một phụ nhân cầu người đồng tình, thật đáng giận. Nhưng chung quy y cũng chỉ là một con người, thân thể luôn có cực hạn, không phải tinh thần muốn không chế liền có thể khống chế được. Bên trong xe mười mấy nữ tử thô kệch đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tố Y, các nàng đều là tạp dịch làm việc trong quân, dung mạo cùng khí độ xuất chúng của Tố Y ở trong này liền trở nên chói lọi, làm sao có thể không khiến người chú ý. Càng khiến y xấu hổ chính là những nữ nhân này đến từ phương bắc, cũng không hiểu được nhiều lắm cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng, thế nhưng không e dè đàm luận về mình, trong lúc nhất thời, y thật hận không thể ra ngoài, dù cho bị mặt trời chói chang phơi nắng cũng tốt. Hoàn Nhan Tự nếu biết phản ứng của y, không biết sẽ kinh ngạc thế nào. Tra tấn tàn khốc đến thế nào cũng không thu phục được, thế nhưng lại bị lời nói của nữ nhân khiến cho đứng ngồi không yên. Như thế cuối cùng qua hai ngày, Tố Y thấy những nữ nhân này không đàm luận về mình, trên mặt mỗi người lộ ra tươi cười hân hoan sung sướng, không thể ngăn mình xốc lên màn xe hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Lòng y trầm xuống, một tia tuyệt vọng đau đớn ẩn ẩn trong lòng, y hiểu được, đã tới Kim Liên rồi, cuộc sống của mình, vô luận là dài hay là ngắn, có lẽ đều phải kết thúc ở nơi này. Tử Lưu cùng Tử Nông bỗng nhiên chui vào, nữ nhân này vội vàng né tránh, Tử Lưu nhìn nhìn miệng vết thương của Tố Y, cười nói: “Đại khái là không ngại, đã muốn bắt đầu tạo lớp cơ mới.” Nói xong trịnh trọng nhìn khuôn mặt Tố Y, trầm thanh nói: “Chính là tướng quân, đã đến Kim Liêu, ngươi có biết điều gì đang chờ đợi ngươi không? Chẳng lẽ ngươi vẫn quyết tuyệt như trước, nhất quyết không chịu cúi đầu?” Tố Y bỗng nhiên ảm đạm cười: “Đa tạ cô nương. Ta ý đã quyết, vĩnh không thay đổi.” Tử Lưu thở dài, lắc đầu nói: “Khí tiết của tướng quân, Tử Lưu bội phục, có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tử Lưu cũng không thể nói thêm nữa . Con đường phía trước, mong tướng quân trân trọng.” Nói xong kéo theo một Tử Nông vẻ mặt không đành lòng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]