Trời trở tối Hà Diễn mới từ khoang thuyền về phòng, Trình Dục chỉ chỉ cho hắn chỗ của điện thoại, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hà Diễn cũng không thấy anh có gì bất thường. Sau mấy lần cuồng nhiệt ôm lấy Trình Dục trên thuyền, hắn càng ngày càng thấy trầm luân trong tình cảm đến mức dần dần nghiêng về đối xử với anh dịu dàng như với người yêu. Không chỉ không chế nhạo Trình Dục, hắn còn hận không thể dùng tiền mua tất cả châu báu cho anh.
Gần đây biểu hiện của Trình Dục cũng thật nghe lời nên Hà Diễn cũng giảm bớt hạn chế tự do của anh, không trói hay khống chế. Hà Diễn chắc rằng trên thuyền Trình Dục không dám làm gì quá phận.
Hơn nữa với tù binh của mình từ khi ở Nhật tới nay, hắn làm mọi việc đều để tốt cho anh. Hà Diễn tin lòng tốt của mình sẽ được báo đáp xứng đáng. Nhưng hắn lại không ngờ rằng ngay trên con thuyền mà hắn tưởng như an toàn này lại ẩn giấu chuyện xấu phá tan hi vọng của hắn.
Gần đến mười hai giờ, hai người cùng ở trong phòng khách xem TV trong bầu không khí khá hòa thuận. Hà Diễn đứng dậy đi tắm, lúc ra uống ba ly whisky sau đó thấy đầu óc choáng váng lăn ra ngủ, trước khi khép lại hai mắt nặng trịch vẫn không hề phát hiện ra Trình Dục đã cho thuốc ngủ vào rượu của mình.
Trình Dục sờ sờ áo khoác của Hà Diễn, muốn tìm súng trong đó, trên giường không có, cả áo khoác cũng thế.
-Chết tiệt, vứt khẩu súng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-binh-that-nhan-nhan/65449/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.