Nếu như trước đó Mộ Thiện lâm vào tình cảnh hoang mang hiếm thấy khi gặp Trần Bắc Nghiêu thì bây giờ cô hoàn toàn bình tĩnh. 
Người khó xử là anh mới đúng, tại sao cô phải hốt hoảng? Tuy rằng nụ hôn nhẹ như sợi lông quệt qua cũng đủ khiến toàn thân cô tê liệt trong giây lát. 
Cứ nằm như vậy không lịch sự cho lắm, Mộ Thiện liền đứng dậy. 
Tướng ngủ của cô từ trước đến nay rất lộn xộn, váy ngắn màu gạo đã tốc lên đùi, cúc áo bung ra, để lộ khoảng ngực đầy đặn trắng nõn. 
Cô nằm trước mặt Trần Bắc Nghiêu với bộ dạng đó? 
Mộ Thiện nóng mặt, cô vội quay lưng về phía Trần Bắc Nghiêu rồi cài cúc áo và kéo váy. Chỉnh đốn xong xuôi, cô mới quay lại, liền bắt gặp ý cười trên gương mặt trầm tĩnh của anh. 
Mộ Thiện càng lúng túng hơn, cô hùng hổ lên tiếng: “Sao anh có thể vào trong này?” 
Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống ghế salon và nói bình thản: “Đây là phòng nghỉ của tôi”. 
Đến lúc này Mộ Thiện mới nhìn thấy, cánh cửa cô tưởng bị khóa chặt đang hé mở, thông sang một văn phòng khác. Như vậy, văn phòng của cô ở bên cạnh văn phòng của Trần Bắc Nghiêu? 
Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh hôn tôi?” 
Văn phòng của Trần Bắc Nghiêu vừa vặn ở bên cạnh văn phòng cô, anh hôn trộm cô, không khó nhận ra trong mối quan hệ giữa anh và Mạn Thù, cô gái đơn phương tình nguyện nhiều hơn. 
Những điều này khiến trong lòng Mộ Thiện có chút mong đợi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bi-thanh/206931/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.