Nguyệt Hồi bị câu nói của hắn làm cho nghẹn lời, nàng bị hắn làm cho chột dạ.
Hóa ra điều gì hắn cũng biết, đam mê háo sắc nho nhỏ của nàng cũng không thể qua được mắt hắn. Kỳ thật nàng cũng không cố tình giấu giếm, nàng chính là thích người đẹp, nếu không ở bến tàu có biết bao nhiêu đứa trẻ lang thang mà nàng có thể nhặt Tiểu Tứ chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng có một số việc không thể nói ra, Nguyệt Hồi thẹn quá hóa giận: “Huynh đừng có cố ý nắm đuôi muội, muội có nhìn mặt hay không, không liên quan đến chuyện này. Mà so tướng mạo, huynh đâu có kém người ta đúng không? Nếu muội thật sự chỉ nhìn mặt thì đã nghe theo huynh. Muội cũng biết chuyện triều chính rất phiền toái, nhưng dựa vào bản lĩnh của Đông Xưởng, ra bên ngoài tìm một đại phu tốt cũng đâu có khó gì. Huynh lén tìm, lén đưa vào, không để lộ tin ra ngoài, không cho người ngoài biết không phải là được rồi sao.”
Lương Ngộ cười nhạo kiến thức hạn hẹp của nàng: “Muội cho rằng người ở Càn Thanh cung là ai chứ, có thể tùy tiện ra ngoài tìm lang trung ư? Làm tốt có thể lập công lớn, làm không tốt gây ra rắc rối, sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bi-dien/4598632/chuong-52.html