Nguyệt Hồi vô cùng thất vọng: “Đã nói rồi mà, sao lại không về?”
Nàng lầm bầm đứng dậy, không chải đầu nữa, buồn nản mà liếc nhìn Lương Ngộ một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người của Đông Xưởng đều không nói đạo lý sao? Buổi sáng muội đã hẹn với Tiểu Tứ rồi, đệ ấy nói xin nghỉ rồi về, dù sao thì cũng học việc chứ không nhận việc làm, thiếu một mình đệ ấy cũng không sao. Bây giờ thì sao, bỗng nhiên dẫn đệ ấy đến Hoài Lai? Sư phụ của đệ ấy làm khó đệ ấy, cố ý không cho đệ ấy về nhà là thế nào?”
Trên mặt Lương Ngộ không có vẻ gì khác thường, sự chột dạ này được che giấu vô cùng tốt, cho dù là ai thì cũng không nhìn ra được. Dưới sự chưởng quản của hắn, người của Đông Xưởng được sai đi chỗ nào, tất cả đều là chuyện một câu nói của hắn. Hắn làm quan được đến ngày hôm nay thì vốn nên có tầm mắt rộng mở, sẽ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng hắn muốn thế đấy, còn không cho hắn không chào đón một người sao?
Có điều Nguyệt Hồi nổi giận rồi, trên mặt nàng tràn đầy sự không cam lòng, thở mạnh hổn hển, hắn không có cách nào khác, đành phải ôn tồn cho có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bi-dien/4598606/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.