Chương trước
Chương sau
Một hồi chuông phá vỡ yên tĩnh trong phòng bệnh.
Trần Đấu mở mắt ra.
Chiara ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi thăm đơn giản Trần Đấu một chút.
Lúc Trần Đấu từ trên giường bệnh ngồi xuống, thuận tiện quay đầu nhìn bình truyền dịch đang nhỏ giọt.
"Nghe nói các ngươi xảy ra chuyện." Chiara đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện này, ta nghĩ có thể có phương pháp tốt hơn để giải quyết, ngươi biết đấy, ta làm truyền thông đã lâu, bằng phán đoán chuyên ngành của ta, tin tức Trì Nhạc nuôi dưỡng cô nhi, có thể được sử dụng là một sự kiện, trở thành đề tài quan trọng trong tuần lễ thời trang, chúng ta có thể ......."
Chiara là người làm truyền thông, đối với sự kiện của Trì Nhạc, cảm giác đầu tiên của nàng chính là hưng phấn.
Một loại phấn khích đối với tin tức và sự kiện đáng chú ý này.
Lấy địa vị của Chiara ở giới truyền thông, năng lực cùng tài nguyên, nàng muốn đem một chuyện tẩy đen tẩy trắng, xào đại xào tiểu (*),đều là chuyện dễ như ăn cháo, dễ như trở bàn tay.
((*) Ý tác giả ở đây là mọi chuyện muốn thế nào thì như thế đấy)
Nàng biết sự kiện của Trì Nhạc hơi muộn, thế nhưng xuất phát từ yêu thích đối với Trần Đấu, muốn vì nàng làm chút gì đó.
Nhưng Chiara vẫn chưa nói hết, Trần Đấu đột nhiên cắt đứt nàng: "Chiara, ta rất kính trọng ngươi, cũng rất cảm ơn sự nhiệt tình của ngươi, thế nhưng đề nghị này, ta từ chối."
" Ngươi từ chối?" Thanh âm của Chiara tràn đầy nghi hoặc, "Đây không giống với phong cách hành xử của ngươi. Ta cho rằng ta không cần giải thích với ngươi nhiều, ngươi đều hiểu."
"Đúng vậy ta rất rõ ràng, đây là một tuyên truyền rất tuyệt vời, cũng là một sách lược marketing, thế nhưng ta lựa chọn từ chối. Chiara." Thanh âm Trần Đấu không có nửa phần do dự.
"Ta có thể hỏi một chút là vì sao không?" Chiara đối với cô gái phương Đông này thực sự tò mò, "Nếu sự kiện kia đã sáng tỏ, ta cho rằng, chúng ta nên nhận được giá trị đầy đủ trong đó."
"Chuyện này sáng tỏ, là bất ngờ, nhưng bây giờ, ta chỉ muốn dừng hẳn cái bất ngờ này lại, đem tổn thương xuống mức thấp nhất. Bọn nhỏ không phải là vũ khí của chúng ta, Chiara, mãi mãi không phải."
"Trần Đấu, nếu như ngươi muốn đi vào cái giới này, dù thế nào thì cũng thích ứng với quy tắc trò chơi, ta cảm thấy theo như nhu cầu song phương, là chuyện đương nhiên. Tổ ủy hội cần chuyện chính nghĩa như vậy là vì muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp, bọn nhỏ cũng có thể thông qua việc này mà được xã hội quan tâm và trợ giúp, tại sao lại không làm đây? Lấy lý do là người chủ thương hiệu, hay là một thương nhân, ta cảm thấy ngươi lúc này suy nghĩ quá mức cảm tính rồi."
Chiara phân tích mạch lạc rõ ràng, nàng thực sự không thể hiểu được, tin tức thật giả lẫn lộn là một thủ đoạn thương mại phổ biến, tại sao nữ nhân thông minh như vậy lại đột nhiên rúc vào sừng trâu (ý là đi vào ngõ cụt),trở nên độc đoán cùng khó thuyết phục như vậy."Chiara, so với sự quan tâm của xã hội và tiền bạc, thứ mà những đứa nhỏ này cần nhất chính là tình yêu. Ngươi nói không sai, ta là thương nhân, nhưng, ta cũng là nữ nhân."
"Cho nên? Ta cho rằng bây giờ chúng ta có quan điểm giống nhau, nữ nhân so với nam nhân cũng không nhỏ bé hơn, không phải sao? Dưới cái nhìn của ta, ngươi có nhiều điểm ưu tú hơn so với nam nhân nhiều lắm."
"Chiara, nếu có một ngày, ngươi có con của mình, ngươi sẽ bắt con mình là công cụ hoặc vũ khí, vì giành được lợi ích của mình sao?" Trần Đấu chất vấn phi thường bình tĩnh.
Giọt nước cuối cùng ở sợi dây, trong suốt bắt đầu trượt nhanh xuống.
Loading...
Trần Đấu một tay nhổ kim tiêm ra, nhẹ nhàng đi xuống đất, tiện tay mặc áo khoác bên giường: "Dưới cái nhìn của ta, nữ nhân so với nam nhân thực sự là càng ưu tú hơn. Bởi vì nữ nhân dịu dàng, chí nhu chí cương, các nàng sẽ vì cái gì mềm mại nhất mà chiến đấu, đó chính là tình yêu."
"Yêu? Lúc trước khi ngươi uống rượu, ngươi nhắc tới bạn trai cũ, bây giờ là đối tác của ngươi, nhân vật chính trong sự kiện lần này là Trì Nhạc? Ngươi bởi vì hắn, mới đưa ra quyết định này?" Thanh âm Chiara khó có thể che giấu thất vọng, "Được rồi, trên thực thế, là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, ta rất khó trả lời vấn đề của ngươi, có lẽ đối với ta mà nói, sự nghiệp, so với tình yêu và gia đình thì quyến rũ hơn rồi."
Trần Đấu cười, nàng mở cửa phòng bệnh, bước chân mạnh mẽ đi ra ngoài.
"Chiara, người phương thích nói yêu, loại yêu này, không thể đánh đồng với ái tình, chúng ta còn có tình bạn, tình thân, tình yêu giữa những người xa lạ trên quan hệ hữu hảo, có công bằng, có chính nghĩa, trên thế giới này, có rất nhiều thứ đáng giá mà chúng ta cần bảo vệ, cần chiến đấu. Mà yêu, phó thác tất cả ý nghĩa chiến đấu, nó khiến chúng ta không trở nên mù quáng mà hiếu chiến giống như gà trống."
Đầu điện thoại bên này, giọng thao thao bất tuyệt quen thuộc, Chiara trầm mặc hồi lâu.
Tựa hồ như đang cố gắng thấu hiểu triết học phương Đông kỳ diệu.
Nửa ngày, nàng rốt cục mở miệng: "Trần Đấu, ngươi là anh hùng. Ngươi đã từng khiến ta kinh diễm, bây giờ, lại khiến ta kính nể. Xin lỗi vì lúc nãy đã không sáng suốt mà nói nhiều phí lời, hi vọng điều này sẽ không ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta."
"Sẽ không đâu, Chiara." Cửa bệnh viện bị đẩy ra, Trần Đấu cắm chìa khóa xe khởi động, âm thanh của động cơ vang lên, "Bởi vì ta thật sự, rất thích ngươi."
Hai nữ nhân có nghị lực có thể hiểu rõ nhau, tự nhiên sinh ra cảm giác luyến tiếc.
Đầu dây điện thoại bên kia, Chiara vui vẻ như trút được gánh nặng: "Cảm ơn."
"Tạm thời, Chiara. Bây giờ, ta muốn đi đánh giặc rồi." Trần Đấu ngồi vào ghế lái, một cước đạp chân ga, mạnh mẽ giống như nữ nhân mãi mãi không bao giờ gục ngã, cùng với sự hiểu lầm và không thể hiểu, một lần nữa lên đường.
Vì sắp diễn ra tuần lễ thời trang, Thường A ở trong phòng tập thể hình tiến hành diễn thử có trang điểm.
Đêm đã khuya, nhưng tất cả mọi người không có ý muốn dừng lại.Lần thứ 2 ZIV xuất hiện trong phòng tập thể hình, mang theo một thùng giữ ấm, không nhanh không chậm tiến tới phía Thường A đang ngồi ngẩn người.
Mùi thơm đồ ăn rốt cục đã thức tỉnh thiếu nữ trước mắt.
Thường A dẹt miệng, nhìn ZIV đem từng món ăn đặt trước mặt mình.
Tuy rằng lúc này rất lo lắng cho Trì Nhạc, nhưng theo phản xạ có điều kiện vẫn nuốt nước miếng ực một cái.
Nàng chính là như vậy, thất tình cũng được, thất nghiệp cũng được, nhưng không hề ảnh hưởng đến ham muốn ăn uống của nàng.
ZIV nhìn cao hứng, đôi đũa trước mặt Thường A quơ quơ: "Muốn ăn không?"
Thường A có chút hồn vía trên mây, không khỏi gật gật theo tiết tấu của đôi đũa: "Muốn ăn!"
ZIV nhịn cười, đem đũa đưa tới: "Vậy thì ăn đi."
Thường A nửa từ chối nửa tiếp nhận cầm đũa bắt đầu ăn.
Món thứ nhất bỏ vào trong miệng, ăn kiêng từ trước cho đến nay gần như bị lãng quên: "Trời ạ, thức ăn của cửa hàng nào vậy, xin địa chỉ đi!"
ZIV nhìn Thường A, cười không nói.
"Chẳng lẽ, là ngươi tự làm?"
Thật là a, chắc là mua đồ ăn bên ngoài, xong rồi đặt vào trong bình giữ ấm của mình, giả bộ mang đến a.
Thường A mặt kinh ngạc nhìn ZIV.
Người này, nhìn thế nào cũng không có dáng vẻ biết nấu cơm a.
ZIV chống cằm, dường như là đang xem chương trình thú vị nào đó nhìn Thường A: "Thật ra, ta là người Quảng Đông."
Nghe nói, người Quảng Đông kiêng không ăn động vật 2 chân, kiêng không ngồi ăn bàn bốn chân a, làm cơm nấu canh đều là chuẩn bị từ nhà.
Thường A nuốt nước miếng một cái, hai mắt tỏ vẻ sùng bái, nhìn ZIV cảm thấy kính nể.
"Thời gian trước, ta đã đắc rất nhiều tội!" Thường A hướng ZIV lạy một cái.
Đồ ăn là ông trời, bây giờ, ZIV chính là ông trời của nàng!
ZIV bị cô nương thú vị này chọc cười.
Màn hình điện thoại lóe lên, Thường A liếc mắt một cái, lập tức đồ ăn bị nghẹn ở họng.
Tin nhắn của Trì Nhạc.
Trì Nhạc: Giúp ta đặt một vé máy báy, đến Bắc Kinh sớm nhất. Ngày hôm sau về.
ZIV ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy tin nhắn: "Trì Nhạc muốn đi Bắc Kinh? Hắn không tham gia tuần lễ thời trang sao?"
Thường A nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc, bỗng nhiên lắc đầu: "Hôm biểu diễn thời trang, hắn sẽ không tham gia. Đi Bắc Kinh, nhất định là có việc gì đó rất quan trọng."
"Ngươi rất hiểu rõ hắn." ZIV cười.
"Ta không hiểu rõ hắn." Thường A mở app trên điện thoại đặt vé máy bay, "Nhưng ta có thể lựa chon tin tưởng."
Thường A nói, ngẩng khuôn mặt tròn tròn lến, hướng phía ZIV cười giống như đóa hoa hướng dương thật mê người.
ZIV đột nhiên rung động.Hắn đã gặp qua vô số nam nhân, nữ nhân xinh đẹp, nhưng đã lâu chưa từng nhìn thấy nụ cười thuần khiết đến vậy.
Không có bất kì mục đích gì, xuất phát từ một người đối với một người khác, hoàn toàn tín nhiệm.
Rất đẹp.
Đẹp đến mức lập tức bắn trúng tim hắn.
Không nói ra được là cảm giác gì, thế nhưng lúc này, hắn có chút hâm mộ Trì Nhạc.
"Bên cạnh Trì Nhạc, người xung quanh đều rất tốt a." ZIV cảm thán.
" Đúng vậy a." Thường A cũng gật đầu, "Trần Đấu như vậy, Lục Tỷ cũng như vậy, Trì Nhạc chắc đời trước là Đường Tam Tàng (Sư phụ Đường Tăng đấy ạ),tích phúc tích đến bầu trời rồi."
Vé rất nhanh đã đặt xong, chuyến bay sớm nhất, cất cánh trước lúc hoàng hôn, thông tin cùng những chú ý công việc của Thường A gửi cho Trì Nhạc, nhắc nhở những vật dụng nhỏ cần thiết mang theo.
Việc nàng làm có thể không nhiều, vì thế mỗi việc, đều sẽ để tâm mà làm một cách tốt nhất.
"Ngươi làm trợ lý riêng cho Trì Nhạc bao lâu rồi?" ZIV bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Năm năm đi." Thương A chớp mắt, gắp một miếng dứa bỏ vào miệng, như là nhớ ra chuyện vui gì đó, cười nói, "Lúc bắt đầu vừa làm công việc này, đúng là đặc biệt đặc biệt ngốc, không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện mất mặt, may là ..... có Trì Nhạc."
"Quan hệ của các ngươi hình như rất tốt?"
"Ân.... Giống như anh em ruột, chỉ có thể làm tổn thương lẫn nhau, thế nhưng tuyệt đối không chịu nổi đối phương bị người khác làm tổn thương." Thường A lại đổi món ăn, sao món ăn nào cũng ngon vậy a, quả thực không khoa học, lại nói nếu như Trì Nhạc cũng biết nấu cơm thì tốt rồi, có điều như vậy, hắn không tránh khỏi quá hoàn mỹ đi, nghĩ tới đây, Thường A lại không khỏi vì cái hố đen này của Trì Nhạc mà cười ra tiếng.
"Ta nhớ a, hồi đó vừa mới tới công ty, công ty tổ chức party, yêu cầu trang phục của tất cả mọi người, đó là tiệc đứng bán lộ thiên, kết quả thời tiết xấu, đột nhiên bắt đầu mưa, ta đi giày cao gót sứt sẹo theo dòng người chạy, kết quả không nhìn rõ cửa kính phía đối diện, đập mặt vào, tàn nhẫn a, máu mũi chảy ròng ròng. Lúc đó Trì Nhạc ở ngay sau cửa kính nhìn ta, đầy khiếp sợ, không kịp hóa trang, tức đến nổ phổi liền chạy đến mắng ta, khỏi phải nói nở nụ cười thì tốt bao nhiêu a, ha ha ha ha."
Thường A vừa say sưa ăn ngon lành, vừa nhớ lại lịch sử đen tối của mình.
ZIV cũng bị nàng chọc cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó a, Trì Nhạc bỏ lại tất cả bạn gái, vừa mắng vừa giúp ta bịt mũi, kết quả máu mũi muốn ngăn cũng không được, thấm đầy trang phục hắn, Trì Nhạc sợ hại, một bên cởi áo khoác che trên đầu ta vì trời mưa, một bên bảo ta đi bệnh viện cầm máu, thật phiền phức a ...."
Thường A nói đến đây, không nhịn được phì cười ra tiếng, nghĩ đến Trì Nhạc trước mặt mọi người giống như lão già lải nhải với nàng, cảm giác thật sự siêu cấp khôi hài, nói vậy đêm đó hắn khẳng định đã mất rất nhiều fan.
"Ngươi nói bên cạnh Trì Nhạc đều là người rất tốt, có thể cũng là bởi vì tính cách hắn giống như vậy đi, châm ngôn không phải đã nói rồi sao, đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ (Giúp đỡ người khác thì người khác sẽ giúp đỡ lại mình). Ta biết Trì Nhạc, như một cây đại thụ, là ngôi nhà mạnh mẽ và ấm áp nhất của chúng ta. Khi ngươi yếu đuối cô đơn, lúc ngươi không thể tiến lên, vừa quay đầu lại, sẽ thấy hắn đứng ở nơi đó, cành lá sum xuê, tuơi tốt. Có lúc ngươi sẽ cảm thấy, mình phải trưởng thành hơn một chút a, cho dù là một nhân viên tạp vụ, cũng phải nỗ lực hướng tới bầu trời a."
ZIV nhìn lông mi Thường A dần dần ướt, vẻ mặt ngày càng trở nên ôn hòa.
Hắn nhìn ra, cô gái này trong lòng bất an cỡ nào a.
Nàng rất muốn vì nhóm này mà đảm đương, lại bất lực vì năng lực của mình không đủ.
Nhưng kỳ lạ là, đứng dưới những thiên tài như Trần Đấu, Trì Nhạc, Lục Tỷ, nàng không có nhạt nhòa, ngược lại lại tỏa ra ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình.
Nàng lương thiện, chăm chỉ, nghiêm túc, lạc quan và có chí tiến thủ, đều khắc rõ ở đáy lòng ZIV.
Hắn cho rằng, nàng sẽ bởi vì mấy ngày này thu xếp không thuận lợi mà bị đả kích, vì thế đặc biệt xuống bếp nấu ăn ngon cho nàng, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, tại thời khắc như vậy, nàng so với tưởng tượng của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ta có thể lựa chọn tín nhiệm.
Một câu nói này, như giọt nước đầu sợi dây, mở ra kén trong lòng ZIV, cũng khiến hắn cảm nhận được cô gái này, có năng lượng khổng lồ.
"Đại Thường có người tìm." Một nhân viên rướn cổ lên rống một câu.
Đại Thưởng ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Ý cõng đàn ghi ta đứng ở cửa.
ZIV và Tạ Ý đều thấy nhau.
Tạ Ý sửng sốt một chút, ZIV rất hào phóng hướng hắn chào hỏi.
"Nhìn ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ta đi trước đây." ZIV vỗ vỗ vai Thường A, nghiêng người đi qua Tạ Ý.
"ZIV!" Đại Thường gọi hắn, "Cảm ơn bữa tiệc lớn của ngươi."
Không tính là cô nương xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu, nàng quơ quơ đôi đũa trong tay.
ZIV vung vung tay: "Ăn xong nhớ rửa sạch hộp cho ta."
Tạ Ý nhìn 2 người trước mắt ngầm hiểu, đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.
"Bài hát đã sửa xong, vì thế mang tới cho ngươi."
Tạ Ý nói, đưa cho Thường A cái USB.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.