Trì Nhạc một mình ngồi ngoài ban công rất lâu. Từ lúc hoàng hôn xuống đến lúc đèn lên rực rỡ. Trong bóng đêm, một khuôn mặt anh tuấn, ở trong ánh sáng tối tăm này càng ngày càng mơ hồ. Đôi mắt luôn cười dường như yên lặng, nhìn cảnh vật phía xa xa. Tóc mái nhẹ nhàng bay lên trong gió đêm, không chút sợ hãi để ý đến chủ nhân. Trong con mắt thâm thúy này, có thứ gì đó, tuyệt vọng cùng mịt mờ thành một đoàn. TV trong phòng khác, đài truyền hình liên lục đưa tin có liên qua tới hắn. Lục Tỷ đi tới, bóng dáng Trịnh Yến xuất hiện. Trịnh Yến vẫn giống trước đây, mặc quần áo màu trắng, vải bông tự nhiên, khuôn ặt trang điểm, một phụ nữ hơn 50 tuổi. Nang giống như một quyển sách, xem như thế nào, vẫn đều xinh đẹp. Lúc này Trịnh Yến có chút uể oải, đối mặt với ống kính, nàng rõ ràng không quá quen. May mà phóng viên phỏng vẫn ôn hòa hữu lễ, vấn đề hỏi không hề dọa người. "Hài tử của công viên Lục gia, lúc đó mối quan hệ với Trì Nhạc là như thế nào?" "Bọn trẻ của công viên Lục gia, đều là cô nhi không cha không mẹ. Trì Nhạc nhà chúng tôi lên kế hoạch này để giúp đỡ người khác, đồng thời Trì Nhạc cũng là người khởi xướng công viên Lục gia này. Tên công viên Lục gia này, chính là do Trì Nhạc đặt. Từ cấp ba đến bây giờ, hằng năm Trì Nhạc đều sẽ dành thời gian cố định, đến công viên Lục gia chơi với bọn nhỏ. Sau khi trưởng thành, hắn cũng đem hơn nửa thu nhập, toàn bộ giúp đỡ cho dự án này." "Cho nên nói, chuyện con riêng, là tin đồn?" Trịnh Yến gật đầu. "Trì Nhạc là một người rất lương thiện, hi vọng mọi người trả lại công bằng cho hắn, nghiêm túc đánh giá đại nam nhân này, không muốn bởi vì tin đồn nào đó, mà sinh ra hiểu lầm với hắn." "Vậy tại sao chuyện này trước giờ không công khai? Ý ta là, là một nhân vật của công chúng, làm việc công ích là một chuyện tốt. "Ta đã từng hỏi Trì Nhạc nhiều lần, hắn không muốn công khai, không muốn quấy nhiễu cuộc sống yên bình của bọn nhỏ." "Vì thế mà ngươi cùng Trì Nhạc đã quen biết từ lâu rồi sao? Theo ngươi, Trì Nhạc là người như thế nào?" Viền mắt Trịnh Yến có chút hồng: "Tuy nói thế này có chút tự cho là đúng, nhưng Trì Nhạc và tất cả hài tử trong công viên Lục gia, dưới cái nhìn của ta, hắn chính ta con của ta. Đứa bé này của ta, có lúc rất ngu ngốc, rất cố chấp, ngây thơ. Nhìn qua rất thông minh, nhưng lại không hề khôn khéo chút nào. Ta biết công việc của hắn rất bận, nhưng hắn chưa bao giờ tỏ vẻ mệt mỏi với bọn trẻ, hắn đều cố gắng dành thời gian lại đây, chơi với bọn trẻ, nói tới công viên Lục gia, Trì Nhạc hỗ trợ nhiều nhất, không phải tiền bạc, mà là thời gian. Lúc ấy hắn đã là người mẫu nổi tiếng, nhưng vào ngày nghỉ lễ, hắn mặc đồ thể thao đến chỗ chúng tôi làm nông, giúp bế hài tử, hắn và bọn trẻ cùng ăn cùng ở, cùng bọn trẻ học tập sinh hoạt, có hài tử vì biến cố của gia đình mà ý chí sa sút, Trì Nhạc sẽ nỗ lực đi khuyên bảo chúng. Một thời gian sau, bọn trẻ bắt đầu gọi hắn là ba ba .... Hắn, là một người cha rất tận chức (làm tròn bổn phận)."Nhưng người ngoài lại đánh giá hắn ngược lại, không biết lựa lời, không coi ai ra gì, thích kiểu khoe khoang tài sản ...... Những từ này dùng để miêu tả Trì Nhạc, thật là sai lệch a." "Ta muốn hỏi một chút, những người nói không hề đúng với sự thật kia, các ngươi thật sự quen biết với Trì Nhạc sao? Ta tin là nếu tùy tiện hỏi một bằng hữu hay một người quen của hắn, cũng sẽ có đáp án giống với ta thôi. Ta chỉ muốn nói rằng, lầu ngày, sẽ hiểu thấu lòng người." Thường A ngồi ở ghế dài trong công viên, gọi điện thoại cho Trần Đấu nhưng trước sau đều không nghe máy. Mở Weibo, một topic mới thay thế cho topic đen tối của Trì Nhạc đã leo lên hạng nhất. Loading...
#Trì Nhạc và bọn trẻ của anh# Trịnh Yến phát biểu những tin tức chính diện có liên quan tới Trì Nhạc, lấy tốc độ sét đánh, lan rộng trên Weibo, WeChat và các mạng xã hội khác. Bên trong dư luận, rốt cục đã có những phản ứng trái chiều. Không biết ai đã thức suốt đêm cắt nối biên tập một video dài 2 phút, bên trong có rất nhiều bức ảnh Trì Nhạc cùng bọn trẻ công viên Lục gia sinh hoạt. Trì Nhạc giúp em bé mới chào đời bị bỏ rơi thay tã. Trì Nhạc ôm một hài tử bi bô tập nói chọc hắn cười. Trì Nhạc được bọn trẻ vây xung quanh. Trì Nhạc dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ. Trì Nhạc ru bọn trẻ ngủ. Bọn trẻ ngủ ngang dọc tứ tung, Trì Nhạc giống một đại hài tử, mệt ngủ say. Trì Nhạc cùng bọn trẻ chơi đùa trong sân, bọn nhỏ ôm cánh tay với đùi hắn, vô cùng thân thiết không muốn hắn rời đi. Trì Nhạc mặc đồ thể thao ngồi trên mặt đất giúp việc. Trì Nhạc đội mũ ở trong sân cùng bọn trẻ chọn đồ ăn. Từng bức hình, lấy cái nhìn của người thứ ba, ghi chép lại hình ảnh của nam nhân này một cách chân thực ấm áp nhất. Xem video, không ít người đã khóc. Đặc biệt là thời điểm cuối cùng, một đoạn ghi âm mơ hồ không biết ai đã copy, đã động đến nơi mềm mại nhất trong nội tâm nhiều người. Âm thanh của một em bé tám tuổi cực kỳ đáng yêu, gào góc đứt quãng như móng vuốt mèo nhỏ quấy ở trong lòng. Âm thanh trầm thấp mạnh mẽ của Trì Nhạc: "Sao vậy?" "Con mơ thấy ba ba, tại sao ba ba không cần con nữa." Thanh âm sột soạt của sợi vải ma sát vào nhau. Đại khái là Trì Nhạc ôm đứa nhỏ vào trong ngực. Tiếng khóc buồn buồn của hài tử truyền đến. Thanh âm của Trì Nhạc ôn nhu như nước: "Bé con ngốc, con bây giờ không phải đang ở ngay trong lồng ngực ba ba sao?" Hài tử rốt cục không khống chế được khóc lớn lên.Trì Nhạc vẫn ôn nhu dỗ dành, không có nửa phần thiếu kiên nhẫn. Video này rất nhanh được đẩy lên đứng đầu, các ý kiến cũng trở nên tích cực. "Thời đại này, nam nhân như Trì Nhạc không nhiều lắm. Ta xin lỗi vì những lời nói trước kia." "Trì Nhạc, ngươi rất kiệt xuất! Thanh giả tự thanh! (Thanh giả tự thanh: trong sạch) "Ngày trước các ngươi đều mắng người khác, hiện tại sờ mặt mình đi, có đau hay không." "Hi vọng truyền thông tìm ra được những người ấm áp như thế này, đừng bẻ cong sự thực nữa!" "Nghe tiếng hài tử khóc ta cũng khóc theo, ta là trẻ mồ coi, từ nhở đã có một gia đình không hoàn chỉn, ta hiểu được cảm giác bị vứt bỏ đáng sợ như thế nào. Trì Nhạc, ta rất cảm tạ những việc làm này của ngươi, nghe được âm thanh của ngươi, ta cảm thấy rất ấm áp." "Những hài tử này không được may mắn, nhưng cùng lúc đó cũng thực may mắn, bọn trẻ mất đi cha ruột của mình, nhưng cũng đã có được một người cha tốt nhất thế giới. Trì Nhạc, ngươi tốt lắm!" Màn hình điện thoại trong trong, được ngón trỏ chậm rãi trượt đi. Hai giọt nước rơi trên màn hình. Thường A lau nước mắt. Nói là phải kiên cường, nói là không được tùy tiện khóc lóc, nhưng bây giờ nàng không thể nhịn được. Không có ai so với nàng rõ ràng những oan ức của Trì Nhạc hơn, rõ ràng năm năm qua hắn sống với tấm lòng mình. Từ lúc hắn nói câu kia ta bắt đầu thực sự rất thích người ấy, từ lúc hắn từ bỏ giấc mơ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, từ lúc hắn đưa cho nàng đôi giày da dê kia, nhất định cả đời này nàng sẽ theo phe người đàn ông này. Đây chính là Trì Nhạc, hắn rất tốt, xưa này đều không có lo lắng do dự, cũng không có giới hạn. Ở Sâm Hải, Trì Nhạc là người duy nhất sẽ vì bọn họ - những nhân viên bình thường ở tầng lớp thấp nhất - mà nói tiếng người. Hắn thông minh, không màng công danh lợi lộc, giống như Trịnh Yến nói vậy, có lúc, không thể dùng từ ngốc để hình dung Người đàn ông này dịu dàng, có thể thấy rõ ràng là người dịu dàng như vậy, lại bị dư luân bẻ cong thành một người xa lạ giương nanh múa vuốt. Nhưng hắn xưa nay không hề cảm thấy oan ức, cũng không hề thanh minh cho mình nửa phần, hắn chỉ nói rằng, thanh giả tự thanh, người đồng ý tin tưởng, từ đầu đến cuối đều sẽ tin. Thường A dùng Weibo của mình chuyển tiếp video này, ghi một caption — cuộc đời này rất ngắn, may mắn là, đã gặp được ngươi. Ngươi là tốt nhất, ngươi là niềm kiêu hãnh của chúng ta, Trì Nhạc. Thường A ngẩng mặt, hai má tròn tròn hướng về mặt trăng tròn tròn, cố gắng chớp mắt, muốn đem nước mắt dư thừa nhịn trở lại. Khổ tận cam lai (nghĩa là: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới),trầm oan đắc tuyết (nghĩa là oan ức đã được hóa giải),phải vui vẻ, không được rơi lệ.Nhưng lúc này nàng cũng đang lo lắng cho một người. Tất cả những biến chuyển này quá mức thuận lợi, vừa nhìn chính là phong cách của người có con mắt tinh đời kia. Không có cách nào gọi được định thoại, cũng không thể liên lạc được.
Trần Đấu. Lục Tỷ buông điều khiển từ xa trong tay xuống, đi ra hành lang, an tĩnh tựa vào tường, nhìn Trì Nhạc yên lặng bên cạnh. Trì Nhạc trầm mặc như vậy, rất hiếm thấy, giống như bị người khác hút đi tất cả khí lực. Đó không phải điều hắn muốn. Y biết. Cái gì hắn có thể chịu đựng, cái gì không thể, y đều biết. Nếu như người làm chuyện này không phải Trần Đấu, lúc này Trì Nhạc có thể đã nổi trận lôi đình từ lâu. Dù sao, hắn cũng là một nam nhân lưu luyến gia đình như vậy. Nhưng, người này một mực là Trần Đấu. Hắn là người chịu nhiều thua thiệt nhất, hắn không muốn chạm vào điểm yếu đuối. Điểm này, bọn họ đều biết. Chỉ là trong lòng Trì Nhạc có bao nhiêu vết thương, lúc này, Lục Tỷ cũng rất rõ ràng. Hắn tự trách, hắn hổ thẹn, hắn đột nhiên sa sút tinh thần, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, nguyên lai hắn không phải không làm được gì, nguyên lai ngày xưa những cử chỉ hào hiệp kia thật không đáng kể, quay đầu lại, vẫn muốn người khác trả lại, những điều này ở người khác, hắn coi bọn nhỏ như con đẻ. Trì Nhạc đem đầu chôn ở trong cánh tay, bóng lưng cô độc làm người ta thấy đau lòng. Một chiếc xe nhẹ nhàng dừng bên bờ sông. Một đôi giày nhẹ nhàng từ trong xe bước ra. Trên mặt Trần Đấu có chút mệt mỏi, lông mày nhăn lại, son môi đều phai nhạt. Bên bờ sông ánh trăng, ánh đèn nghiêng ngiêng chiếu xuống. Gió thổi vào mặt nàng, lạnh lẽo, như trái tim lúc này. Nhiều năm trước, bên bờ sông này, hắn từng tổ chức sinh nhật cho nàng. Hai người, trên một tấm khăn vuông, Trì Nhạc đặt bánh ga tô, đồ uống cùng hoa quả xuống, thắp nến. Ước nguyện đi, hắn nói. Mình lúc ấy đã ước gì? Nàng không nhớ rõ. Nhưng, nàng khẳng định không phải ước cùng hắn một đời một kiếp. Hai người bọn họ có cùng phương thức ở chung, so với người yêu, kỳ thực giống với bằng hữu hơn. Lúc đi chung với nhau, có rất nhiều lời muốn tán gẫu, lúc chia tay, cũng có thể sống rất tốt. Nàng còn nhớ, bên bờ sông này, Trì Nhạc từng tặng nàng một chiếc CD. "Quà sinh nhật." Hắn nói: "Ngươi rất giống Vương Phi trong 《Rừng Trùng Khánh 》." Trì Nhạc nở nụ cười vui tai vui mắt, nhưng chỉ thiếu mất một chút thỉnh cầu. CD bj người lấy mất. "Cảm ơn. Còn có, ta là Trần Đấu." Nàng kiêu ngạo. Tình yêu có thể thỏa hiệp, cũng không bị gia đình ép buộc. Nàng sẽ không hùa theo yêu thích hắn, biến hắn thành lí tưởng của phụ nữ. Nàng chỉ là nàng, cố chấp, tự do, tỏa sáng. Hắn từng nói, nàng như vậy, mới là đẹp nhất, hấp dẫn người ta nhất. Gió thổi lớn, thổi tỉnh rất nhiều kí ức, xa xôi. Một cái áo khoác đắp lên vai Trần Đấu. "Sắc mặt ngươi rất kém, không nên hóng gió." Thanh âm Hồ Văn Hạo vang lên bên tai. Trần Đấu không trả lời. "Ta vừa xem Weibo, chuyện tình của Trì Nhạc, ngày mai sẽ qua đi. Sâm Hải cũng đã thông báo bác bỏ tin đồn, nói Trì Nhạc không phải rời Sâm Hải, mà là từ Kinh tế Sâm Hải chuyển sang Điện ảnh Sâm Hải." Trần Đấu gật đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. "Hắn tốt vậy sao? Ngươi có đáng, vì hắn làm nhiều như vậy?" Hồ Văn Hạo nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trần Đấu, không cam lòng hỏi lại. Trần Đấu nở nụ cười. "Nếu có một ngày ngươi mắc nạn, ta cũng sẽ như thế đi giúp ngươi." "Không giống như vậy." Hồ Văn Hạo nói: "Ngươi biết, cuối cùng không giống như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]