Giao thừa qua đi, rất nhanh lại đến lễ tình nhân. Trước lễ tình nhân một ngày, Lâm Uyển Uyển phá lệ nhận được quà tặng từ Trì Nhạc. Bên trong chiếc hộp tinh xảo, là một chiếc áo khoác màu xám hở cổ, kiểu dáng đơn giản, nhìn qua có vẻ có thể mặc trong thời gian dài. Lâm Uyển Uyển lấy áo khoác ra, khoác lên, sau đó nhìn bức thư tình dưới đáy. Bức thư tình hoàn hảo không có chút tổn hại, Trì Nhạc đều không có mở ra. Lâm Uyển Uyển nhẹ giọng nở nụ cười. "Cảm ơn." Nàng giống như trút được gánh nặng. Thời thanh xuân, đều sẽ có vài nam nhân như vậy, nàng và Trì Nhạc qua lại với hầu hết nữ nhân, không có bất kỳ điểm khác nhau nào. Trì Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, nhìn rất lâu. " Lâm Uyển Uyển." Hắn bỗng nhiên nói, "Ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi. Tìm một người có thể cho ngươi ấm áp, hạnh phúc vượt qua quãng đời còn lại đi." Ánh mắt Trì Nhạc phi thường chân thành. Hắn biết rõ, nàng rất tốt, nhưng bọn họ không hợp nhau. Lâm Uyển Uyển nhìn món quà khác trong tay Trì Nhạc, cẩn thận bỏ vào trong ngăn bàn Lục Tỷ. "Đó là?" Lâm Uyển Uyển tò mò duỗi cổ ra. "Chocolate tình nhân." Trì Nhạc nở nụ cười. Hắn nghiêng ngồi trên bàn học Lục Tỷ, ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước, nhìn chỗ ngồi trống rỗng kia. Lâm Uyển Uyển lẳng lặng nhìn Trì Nhạc. Ai nói hắn không hiểu rõ phong tình của nam nhân, chỉ có khuôn mặt đẹp trai, sẽ dùng thủ đoạn dịu dàng đùa bỡn, sẽ không chăm sóc đối phương thật lòng. Ai nói hắn in relationship vĩnh viễn chỉ làm cho có lệ, xưa nay không biết để ý. Ai nói hắn thích bội tình bạc nghĩa, lại có khả năng ai đến cũng không cự tuyệt. Nhưng những điều này không phải sự thật. Nàng thấy Trì Nhạc, vẫn luôn nghiêm túc lại chấp nhất, chấp nhất có chút thấp kém, chấp nhất có chút ngu đần. Nhưng thủy chung vui vẻ chịu đựng. Lâm Uyển Uyển nở nụ cười. Trong công viên nhỏ trong trường, trì nhạc một mình ngồi trên ghế dài, lẳng lặng mà hưởng thụ thời gian chờ đợi. 6 giờ, 7 giờ, 8 giờ. Lục Tỷ vẫn chưa tới, đã sớm quá thời gian hẹn của bọn họ. Hắn vẫn chưa nhìn thấy tờ giấy dưới hộp chocolate, hay là thấy, mà không đồng ý đáp lại? Dù sao, biểu lộ đường đột, lại qua loa. Mà con đường này trước mặt bọn họ, nhất định sẽ nằm trên bụi gai dày đặc (ý là khó khăn),còn vượt qua rất nhiều, nhưng không hẳn sẽ thật sự viên mãn.Có thể, những điều này, Lục Tỷ so với hắn thông minh, cũng rõ ràng hơn. Nhìn đồng hồ trên tay, kim giờ đã chỉ 8 giờ, quá 15 phút. Trong công viên bọn trẻ con đang chơi đùa đã đến giờ về nhà ngủ. Cha mẹ trẻ dẫn một bảo bảo hoạt bát, một nhà ba người đi dưới đèn đường lờ mờ. Lục Tỷ thích trẻ con sao? Trì Nhạc đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Loading...
Nếu như Lục Tỷ chọn hắn, có thể, đối với y mà nói, cần phải từ bỏ rất nhiều thứ. Cuộc sống như vậy, hoàn chỉnh sao? Hạnh phúc sao? Để lại khoảng trống, hắn có thể vì y mà bổ khuyết sao? Ở loại thời khắc này, hắn không muốn rõ ràng sâu sắc như vậy mà phức tạp vấn đề. Thế nhưng thiếu niên này, lần đầu tiên rõ ràng ý thức được, hắn cần trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên tốt hơn, năng lực của bọn họ sau mỗi lần lựa chọn chịu trách nhiệm, mới có thể có tư cách, đem câu nói yêu thích từ đáy lòng, đường đường chính chính nói ra được. Cuối cùng cũng có một ngày nào đó, tớ muốn nói cho cậu biết, người khác bên tớ lúc đó, cậu chỉ có thể lựa chọn tớ. Mà lý do lựa chọn của tớ, tớ sẽ tự mình nói cho cậu. 9 giờ, Lục Tỷ vẫn chưa tới. Công viên càng ngày càng yên tĩnh. Trì Nhạc chờ đợi một mình rất lâu rồi, nhưng thủy không chờ đến khi hắn phải uy hiếp người kia. Thật giống như, bị cự tuyệt rồi. Hắn thở dài một hơi. Hắn không thể hào hiệp như Lâm Uyển Uyển. Bị cự tuyệt, thì có thể từ bỏ. Hắn không làm được. Cuộc đời còn lại rất dài, để chúng ta dây dưa nhau đến cùng đi. Trì Nhạc từ trên ghế dài lạnh lẽo đứng dậy, xách túi lên, chậm rãi rời đi. Lâm Uyển Uyển từ ghế dài đằng xa đứng lên, nhìn bóng lưng Trì Nhạc ở cuối con đường nhỏ. Trì Nhạc, hắn đặt dưới hộp chocolate của Lục Tỷ một tờ giấy, hẹn hắn ở công viên này gặp mặt. Trì Nhạc nói, Lâm Uyển Uyển, cám ơn ngươi đã cho ta dũng khí như vậy. Nhưng Lục Tỷ không có đến. Có lẽ là không nhìn thấy món quà trong ngăn bàn, hay là vì nguyên nhân nào khác? Lâm Uyển Uyển quay về một hướng khác chạy đi. Thật ra ngày ấy, Lục Tỷ có tới chỗ hẹn, nhưng không đi tới chỗ hẹn của Trì Nhạc. Học trưởng lớp lớn chờ hắn trong phòng học. Lục Tỷ mở cửa đi vào. Bọn họ học cấp 2, vốn là khu nhà cấp 2, cấp 3 sáp nhập thành trung học tổng hợp, lúc Trì Nhạc và Lục Tỷ thi vào, đúng lúc gặp cải cách lần cuối, vì thế trong trường lớp lớn nhất không phải sơ tam, mà là lớp 12.Tờ giấy lưu lại cho Lục Tỷ, là thiếu niên nổi loạn nổi danh trường cấp 3 Trần Hãn. Nội dung trong tờ giấy vô cùng đơn giản: không muốn ta vạch trần chuyện Trì Nhạc thích mày, đêm nay 9 giờ ở phòng học chờ tao, bằng không, tao sẽ để học sinh toàn trường đến vây xem cặp đôi đồng tính luyến ái này. Trần Hãn đem một bao cao su đã dùng qua vứt trên bàn Lục Tỷ. "Chúng mày cấp 2, mày biết tài liệu của thí sinh về sau chứ? Đem bao cao su này vứt vào hồ sơ trong túi Trì Nhạc. Hắn thích ngươi như vậy, nhất định sẽ không đề phòng mày." Mắt Lục Tỷ, nhìn vật ô uế trên bàn vứt vào mặt Trần Hãn. Trần Hãn lưu manh sờ sờ cằm: "Sao thế? Có phải chưa từng nhìn thấy vật này?" Trần Hãn đem bao cao su nhấc lên, quơ quơ trước mặt Lục Tỷ. Mấy nam sinh phía sau cười theo. "Đây đều là con cháu Trần ca của ngươi a. Trì Nhạc không phải thích dùng đồ tao đã dùng qua sao? Nữ nhân tao đã dùng qua, đều đã cùng ta dùng qua bao cao su. Nha. Đúng rồi ...... Mục tiêu trước mắt của hắn hình như là mày?" Trần Hãn đánh giá trên dưới Lục Tỷ, dùng sức nắm cằm gầy gò của y: "Ngoại trừ da dẻ trắng trẻo, cũng không có nơi nào giống nữ nhân a? Hai chúng mày đã làm qua chưa? Làm với nam nhân rất thoải mái sao?" "Vãi, Trần ca, ngươi có thể đừng hỏi vấn đề nhỏ này hay không, ta sợ trong đầu ta sẽ ám ảnh!" Một đám người ở phía sau ồn ào. Trần Hãn dùng đầu lưỡi liếm liếm rằng hàm mình, lại lấy từ túi quần sau một tờ giấy: "Đoán xem đây là cái gì?" Hắn theo dõi mắt y, hung ác nở nụ cười: "Thư tình a! Nghe nói, mỗi ngày Trì Nhạc đều nhận được rất nhiều thư tình? Đại Tình Thánh tự mình viết thư tình, nên càng có nhiều người muốn xem đi, hơn nữa, lại là viết cho một người đàn ông!" Căm ghét cùng khinh thường trong mắt Trần Hãn không hề che giấu đều thể hiện ở bên ngoài. Lục Tỷ rất nhanh rõ ràng toàn bộ nguyên nhân sự việc đã qua. Thời gian trước cùng Trì Nhạc phần lớn đùa giỡn scandal tỷ đệ mến (tình cảm chị em) của nữ sinh kia, đại khái đây chính là nguyên nhân Trần Hãn tìm đến. Mà tờ giấy hiện tai trong tay Trần Hãn kia, hẳn là Trì Nhạc viết cho mình, giống như là một loại thư tình. Trần Hãn giơ giơ tờ giấy trong tay, lạnh lùng nhìn Lục Tỷ: "Trì Nhạc thực tri kỷ a, buổi tối ở lại trong phòng học, lặng lẽ so sánh chocolate trong ngăn kéo của mày, thủ đoạn như vậy, chẳng trác được đám nữ nhân hoan nghênh. Nha đúng rồi, hộp chocolate này, tao giúp mày giải quyết hết, tao nghĩ, mày đại khái không thích nhận chocolate mà đàn ông đưa đi." Lục Tỷ không trả lời. Trần Hãn lại cười lạnh hai tiếng: "Mặc kệ như thế nào, không muốn chuyện này bị đưa ra ánh sáng, liền theo lời tao nói mà làm. Trì Nhạc không phải trong mắt mọi người đều là bảo vật sao? Tao ngược lại muốn xem xem, chờ nó và bọn tao lúc ngã vào vũng bùn như vậy, còn có bao nhiêu người sẽ vây quanh nó!"Trần Hãn vỗ bàn một cái, bên trong đôi mắt, đều là ác độc. "Mày nói xong?" Mắt Lục Tỷ từ đầu đến cuối không rời tờ giấy trong tay Trần Hãn. Hắn cúi đầu, nhàn nhạt hỏi một câu. Sau đó lùi về phía sao vài bước. Tiếp theo nhìn kỹ trái phải một hồi. Đoàn người vẫn không phản ứng lại, nhanh chóng chạy lấy đà, nắm đấm Lục Tỷ tiến lại đây. Mấy người gần đó không kịp phòng bị, đầu tiên bị đánh ngã xuống đất. "Đệt!" Trần Hãn đem ghế dưới chân đá lanh, cũng gia nhập hỗn chiến. Nắm đấm Lục Tỷ mạnh mẽ, đi mang theo gió, trong lúc nhất thời mấy nam sinh đều không có được tiện nghi. Lục Tỷ cũng không ham chiến, quật ngã mấy tên rác rưởi, liền trực tiếp công kích Trần Hãn, mục tiêu là nhắm thẳng vào tờ giấy hắn vừa đút vào túi. Thân thủ Lục Tỷ phi thường nhạy bén, mũi Trần Hãn liên tiếp bị đánh trúng vài cái, máu mũi chảy đến trong miệng, càng kích thích cơn giận của hắn. Mấy nam sinh bị đánh ngã trên mặt đất bò dậy lần thứ hai tham gia cuộc chiến. Lúc ấy Lục Tỷ lấy 1 địch 4, rốt cục không để ý tới toàn cục. Tay phải bị bắt lấy, bàn tay bị quăng lên bàn, cả người bị cố định lại rồi. Trần Hãn không biết lấy ở đâu ra một cái compa, muốn đâm xuống tay Lục Tỷ. Đầu nhọn compa trong phòng học buổi tối lóe ra quỷ dị quang. Lần này đâm xuống, từ lòng bàn tay mu bàn tay, đủ để xuyen qua cả bàn tay hắn, nếu như đâm phải chỗ hiển, tay để vẽ này, coi như là phế bỏ. Kim châm sắc bén cắt trong không khí, hướng thẳng về lòng bàn tay mềm mại của hắn đâm tới. Rầm! Cửa trước bị đá văng. Bảo vệ trị an đúng lúc vọt vào. Ánh sáng đèn pin chiếu vào mắt Trần Hãn, compa trong tay cũng chần chờ một giây. Lục Tỷ phản ứng cực nhanh, một cước đá bay, Trần Hãn lảo đảo bị đánh ngã lên tường. Compa nhọn hoắt xoẹt qua tay Lục Tỷ, trong lúc nhất thời da tróc thịt bong, máu tươi lập tức trào ra. Vật gì đó trong túi Trần Hãn rơi ra.
"Chạy mau!" Có người đang gọi. Một đám người mở cửa sau phòng học, ào ào chạy ra ngoài. Lục Tỷ cũng bị một đôi tay kéo ra ngoài. Bảo vệ trị an là đại thúc đã có tuổi, đuổi theo thanh niên có chút không tiện, cũng vội vã chạy theo ra ngoài. Bàn liên tục bị lật đổ, thanh âm này phá vỡ yên tĩnh trong đêm. Trên bãi tập, ánh đèn tối tăm từ xe đạp trong lều, Lục Tỷ thấy bụi cây thấp là yểm trợ, thành công thoát khỏi đuổi bắt của bảo an.Hắn thở hổn hển, lau máu nơi khóe miệng, cẩn thận nhìn tình hình một chút. Bảo an đã không thấy tăm hơi, lớp học lại hoàn toàn yên tĩnh, Lục Tỷ đứng lên muốn đi, lần thứ hai bị người kéo lại. Một tờ giấy đưa tới. Tờ giấy viết thư màu lam nhạt, bị vò nhăn nheo. Lúc này Lục Tỷ mới cẩn thận nhìn chủ nhân của đôi tay này. Ánh đèn tối tăm, hắn vẫn nhận ra nàng. Nữ nhân ở sân tập cùng Trì Nhạc thông báo, mỗi ngày bồi Trì Nhạc cắm cọc tại cửa nhà hắn, cái kia ...... chủ nhân của thư tình trong túi áo khoác Trì Nhạc. Lâm Uyển Uyển. Lâm Uyển Uyển một tay lôi kéo Lục Tỷ, một tay nhét tờ giấy vào tay kia của Lục Tỷ. "Thông báo thích người, nên cho người hắn thích xem, mới đúng." Lâm Uyển Uyển thở hổn hển, không giữ hình tượng, đặt mông ngồi trên mặt đất. Lục Tỷ cũng ngồi xổm xuống. " Ha ha ha ha ha ha ha ha." Lâm Uyển Uyển một bên thở hổn hển, một bên phát ra một trận cười vang. Lục Tỷ quay đầu nhìn về phía nữ nhân có vẻ bị thần kinh. "Thanh xuân của ta không hối hận, ta đã nói với ngươi!" Lâm Uyển Uyển đem một ngón tay phóng tới môi mình, nghịch ngợm nháy mắt một cái, "Hóa ra vườn trường buổi tối, như thế này thật kích thích tình cảnh a!" Lâm Uyển Uyển nhảy lên, bày tư thế đánh nhau, bỗng dưng vung mấy quyền: "Bộ dáng ngươi vừa đánh nhau thật soái, 1 đánh 4, mặc dù thua mà quang vinh!" Lục Tỷ rốt cục bật cười. Lâm Uyển Uyển đột nhiên đem đầu tiến tới, hai tay chống mặt đất, mặt kề sát trước mắt Lục Tỷ, nghiêng đầu tỉ mỉ mà đánh giá hắn một phen, sau đó nghiêm túc nói:" Đạt tiêu chuẩn!" Lâm Uyển Uyển rốt cục một lần nữa ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt ve váy, đưa một tay ra: "Ta là tình địch của ngươi, Lâm Uyển Uyển." Lục Tỷ nhìn Lâm Uyển Uyển một chút, lại nhìn dáng vẻ thành thật của nàng. Lâm Uyển Uyển nháy mắt một cái, thấy Lục Tỷ không có phản ứng, trực tiếp cầm tay Lục Tỷ, sau đó hài lòng buông ra: "Ta luôn cảm thấy đêm nay, đặc biệt đẹp trai, đặc biệt dũng cảm, hóa ra làm hài tử gây chuyện xấu cảm giác kích thích như này, ha ha." Lục Tỷ tầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng: "Cảm ơn." Lâm Uyển Uyển đang cười, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay có chút dính mồ hôi, mở ra xem xem, mới phát giác là máu. Nàng vội vã kéo tay Lục Tỷ vừa cùng hắn nắm qua. "Ngươi bị thương!" Lâm Uyển Uyển nói, kéo Lục Tỷ ra ngoài. Hai người lưng mèo, lén lút cúi xuống đi vào phòng y tế. "Cha ta là bác sĩ, vì thế bình thường đều để ý đến miệng vết thương của ta." Lâm Uyển Uyển vừa nói vừa cẩn thận xử lý vết thương.Khử trùng, bôi cồn i ốt, băng bó, làm liền một mạch. Cuối cùng dán băng keo, Lâm Uyển Uyển xoa xoa mồ hôi trán, dường như vừa làm giải phẫu lớn. Phòng y tế màu trắng, đèn bàn nho nhỏ làm da dẻ nổi bật, như trứng gà lột xác. "Chờ vết thương ngươi lành, chúng ta lại công bằng cạnh tranh." Lâm Uyển Uyển vỗ vỗ tay Lục Tỷ, đem một tay đặt phía sau lưng, như cán bộ kỳ cựu giáo huấn: "Phải dưỡng thương thật tốt." Lục Tỷ nhìn lúm đồng tiền của Lâm Uyển Uyển, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì mới tốt. Hắn thực sự không theo kịp tiết tấu của nàng. "Gạt ngươi rồi." Lâm Uyển Uyển le lưỡi một cái, lần thứ hai ngồi trở lại chỗ ngồi: "Thật ra ta thất tình. Trì Nhạc cự tuyết ta." Lâm Uyển Uyển thở dài một hơi, lung lay hai cái chân, trong ánh mắt rốt cục có điểm cô đơn. "Ngươi thích Trì Nhạc ở điểm gì?" Lục Tỷ đột nhiên hỏi. Lâm Uyển Uyển sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này: "Thích ....... hắn ngốc đi. Thích một mặt hắn không hoàn mĩ." Lâm Uyển Uyển dùng hai tay nâng mặt, rơi vào trí nhớ ngọt ngào của thiếu nữ." "Lúc bắt đầu, chỉ cảm thấy hắn thể hiện ra bên ngoài, cao cao tại thượng, xa không thể với, là giấc mơ của rất nhiều nữ sinh. Nhưng có một lần, ta tình cờ nhìn thấy hắn một mình ngồi ở ghế dài trong công viên, không biết đang đợi ai, ta có chút hiếu kỳ, ngồi một bên nhìn hắn, hắn đợi từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối, hai mắt nhìn chăm chú giao lộ trước công viên. Sau đó .........." Lâm Uyển Uyển nhìn Lục Tỷ một chút: "Ta thấy ngươi, mang theo một túi đồ, từ giao lộ đi tới." Lục Tỷ không nói tiếp. Hắn biết nàng nói cái công viên kia, hắn thường thường đến cho mèo hoang ăn. "Có vài người xa cách cảm thấy hoàn mĩ hơn, nhưng ta thích hắn hoàn mỹ nhưng sau lưng ngu đần. Có thể trong lòng chỉ có một người, là điều đặc biệt hấp dẫn người khác đi." Lâm Uyển Uyển nhìn mũi chân mình, thanh âm vui tươi mềm mại. " Không cảm thấy kỳ quái sao?" Lục Tỷ hỏi. " Kỳ quái?" Lâm Uyển Uyển tò mò chớp máy một cái. Mắt Lục Tỷ nhìn lại đây. "Phản ứng của Trần Hãn, mới là phản ứng của người bình thường." Lục Tỷ trả lời bình tĩnh. "Ta không cảm thấy hắn như vậy, có thể gọi là bình thường được." Lâm Uyển Uyển nói rất chăm chú, từng chữ từng chữ, đều phi thường thanh sở: "Dưới cái nhìn của ta, ta thích Trì Nhạc, cũng như Trì Nhạc thích ngươi, cũng không có khác biệt gì." Lục Tỷ không trả lời, hắn mở tờ giấy trong tay, trên tờ giấy, nét chữ quen thuộc viết một câu: "14 tháng 2 năm 1999, bắt đầu từ hôm nay, cho tới khi kết thúc cuộc sống của tớ mới thôi, hi vọng quãng đời còn lại của tớ, đều có thể cùng cậu vượt qua." "Nếu có thể, thật muốn cạnh tranh công bằng với ngươi." Lâm Uyển Uyển đứng trước mặt Lục Tỷ, hướng hắn cười ngọt ngào, "Chỉ tiếc, ta cảm thấy ta không thắng được Trì Nhạc. Không có cách nào hắn thích ngươi như vậy, lại đi thích hắn. Vì thế ta từ bỏ." Mắt Lục Tỷ buông xuống, từ đầu đến cuối không rời dòng chữ trên tờ giấy, cũng không tạo ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào. Lâm Uyển Uyển cùng Lục Tỷ lần thứ hai mang theo eo mèo thoát ra khỏi truy đuổi thường trực của bảo vệ, thuận lợi trốn khỏi trường. Lục Tỷ đưa Lâm Uyển Uyển về nhà, hai người ở dưới ánh trăng cáo biệt. Lâm Uyển Uyển vóc người nhỏ nhắn, ngẩng cao đầu, đối diện với Lục Tỷ nói: "Ta nhất định sẽ tìm tới hạnh phúc của ta." Lục Tỷ nở nụ cười, vươn tay ra sờ sờ đầu của nàng. Lâm Uyển Uyển lại hết sức chăm chú nói: "Vì thế, các ngươi, cũng phải thật tốt." Tiểu nữ hài nhi hoạt bát xinh đẹp, cuối cùng phất phất tay, biến mất trong hành lang dài. Đèn hành lang màu vàng ấm áp sáng lên. Một mình Lục Tỷ đứng trong bóng đem. Hắn đối với y thật sự rất tốt, càng ngày càng tốt, càng ngày càng tốt. Dường như tuân thủ nghiêm ngặt cam kết chính mồm hắn cam kết với và nội Trì: "Con sẽ chăm sóc hắn thật tốt." Từ đó về sau, hắn không hề tùy ý làm bậy, không hề cố tình gây sự, hắn quan tâm y, chăm sóc y, săn sóc y, đối với y hắn coi như bảo vật. Hắn cũng không giỏi yêu, nhưng dùng hết khí lực để học hỏi. Hắn viết cho y tờ giấy này, muốn cho phép hắn một đời một kiếp. Nhưng là, cậu cho rằng quãng đường còn lại, có muốn cùng tớ đi quãng đường còn lại với tớ không? Trì Nhạc, cậu đưa cho là ân huệ, mà tớ, tặng, lại là chuyện ..........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]