Chương trước
Chương sau
Lúc Trì Nhạc đẩy cửa tiến vào, Lục Tỷ đã ở nhà ngủ tiếp để hấp thụ lại cảm giác rồi.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi, tại vị trì vốn thuộc về Trì Nhạc kia, lúc này có một con mèo Bangladesh tư thái tao nhã đang nằm.
Đầu nhỏ của Đậu Đỏ Bùn tựa ở trên gối đầu của Trì Nhạc, chạm trán Lục Tỷ ngủ.
Thời tiết tháng tư đã có chút nóng, Lục Tỷ trở mình, chăn mỏng trên giường bị hắn đá sang một bên, một góc chăn còn sót lại miễn cưỡng che bên hông, một mảng da thịt lớn, cảnh "xuân" tháng tư đều bại lộ trong không khí.
Da Lục Tỷ rất trắng, trời sinh sắc tố nhạt, màu tóc, con ngươi, lông mi màu sắc đều nhạt, có lúc sẽ khiến người khác sinh ra một loại cảm giác người này bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Đậu Đỏ bùn nghe thấy tiếng động, nhạy bén mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe, liếc nhìn Trì Nhạc một chút, sau đó giơ móng vuốt nhỏ nhàn nhã liếm liếm, vẻ mặt oai nghiêm dáng vẻ bá đạo.
Trì Nhạc nhếch nhếch khóe miệng, một con mèo, đã tự coi mình là báo nhỏ rồi.
Cơ thể Lục Tỷ nhúc nhích một chút, toàn bộ chăn bị đá dưới giường, cái mông tròn trịa vểnh cao liền với hai chân thon dài, cứ như vậy bại lộ trước mắt một người một mèo.
Đôi mắt hoa đào của Trì Nhạc híp híp.
Phản ứng của Đậu Đỏ bùn nhanh hơn hắn, trực tiếp đi đến liếm lên đôi môi đỏ mọng.
Cái đuôi sau đó vung vẩy, đem mông nhắm ngay mặt than của Trì Nhạc.
Được lắm. Chiếm giường của ta, còn dám chiếm người của ta.
Trì Nhạc nghiến răng.
Cửa phòng được mở ra.
Một đám lông mượt mà nào đó bị ném ra ngoài.
Đậu Đỏ Bùn nằm sấp trên cửa phòng Lục Tỷ, liều mạng giơ móng vuốt nhỏ, lạch cạch lạch cạch cào vào cửa đủ biểu đạt tâm trạng bất mãn của nó.
Trì Nhạc cười khinh bỉ. (Anh ghen với nó làm gì a. Chính anh mang nó đến mà)
Muốn đấu với ta? Chờ ngươi học được cách đứng thẳng bước đi rồi hãy nói!
Một loạt cảm giác kiêu ngạo trong lòng hắn tự nhiên sinh ra trong lòng hắn. (Anh chỉ hơn con mèo là đứng thẳng đi bằng 2 chân được thôi a =))))) Loading...
Lục Tỷ bị đánh thức, miễn cưỡng nằm ở trên giường, chưa hết buồn ngủ, đang rảnh rỗi nhìn con quỷ ấu trĩ trước mắt đang dương dương tự đắc: "Chỉ có cậu mới có thể cãi nhau với một con mèo."
Trì Nhạc nhíu nhíu mày, không giải thích, một bên cười một bên nới lỏng cổ áo và khuy măng-xét.
Hương vị nam nhân mười phần trên cằm, một vòng râu nhàn nhạt chưa được cạo.
Hắn cởi áo khoác, gác qua bên ghế, thuận tiện thấy được phong thư ghi tên Lục Tỷ ở trên bàn.
Trì Nhạc chần chờ một chút, nhưng thủy chung không hỏi gì. Chỉ là bỏ áo khoác xuống, ngồi lên giường. Lục Tỷ vẫn bày ra tư thế lười biếng.
Tay Trì Nhạc vỗ nhẹ lên mông hắn. (=))))))
Đôi mắt trong trẻo của Lục Tỷ quay lại: "Thiệp mời của bạn gái cũ."
Trì Nhạc không trả lời.
Lục Tỷ nói tiếp: "Lâm Uyển Uyển sắp kết hôn."
" Lâm Uyển Uyển?" Trì Nhạc nghe thấy tên, cuối cùng cầm lấy thiệp mời, mở ra.
Trên thiệp mời viết một ngày rất xa, Trì Nhạc nở nụ cười: "Thiệp cưới này, phát đủ sớm a."
Trong trí nhớ, Lâm Uyển Uyển khuôn mặt tươi cười mềm mại cùng 2 chiếc răng nanh nổi lên trong lòng.
Nhưng thật ra đường tình của Trì Nhạc rất không thuận lợi.
Chí ít hắn vẫn cảm thấy như vậy.
Hắn từ nhỏ đã được coi là tiêu điểm, được 7 cô 8 dì yêu thích (ý là được rất nhiều người lớn yêu thích),chỉ vì trời sinh ra một đôi mắt đào hoa.
Lên tiểu học, nam sinh nữ sinh trong đống nhân duyên đều rất tốt. Lúc đó mọi người vẫn chưa có ý thức về giới tính, Trì Nhạc cởi mở hoạt bát, thể chất khỏe mạnh trời sinh.
Đến cấp hai, bước vào thời kì trưởng thành mẫn cảm, rất nhiều thứ bắt đầu từ từ thay đổi.
Các nữ sinh đột nhiên thích trang điểm, con trai cũng bắt đầu so sánh lẫn nhau mức độ được hoan nghênh trong đám nữ sinh.
Độ hot của Trì Nhạc luôn đứng đầu. Bất kể là vẻ ngoài đẹp trai, hay là chiều cao hơn người, vẫn khiến hắn luôn được hoan nghênh.
Các nữ sinh bắt đầu ngày càng yêu thích vây quanh hắn, trong ngăn bàn của Trì Nhạc đột nhiên có thêm rất nhiều thư tình xa lạ.
Có vài cô nương vì tranh giành hắn mà ra tay đánh nhau.
Thói quen của Trì Nhạc là được yêu quý, được người khác theo đuổi, đối với những thay đổi này, hắn không có quá nhiều cảm giác, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy có chút phiền phức.
Dù sao, thời kỳ nữ sinh trưởng thành, mẫn cảm, đa nghi, muốn tỏ ra một bộ dạng không hại người cũng không cho đối phương có phương án từ chối, kỳ thực rất khó.
Tì Nhạc mặt mày ủ rũ đi tìm Lục Tỷ, biểu tình của Lục Tỷ căn bản không có phiền não như vậy, vì thế mà không giúp được gì.
Trì Nhạc bó tay toàn tập, sứt đầu mẻ trán, mãi đến một hôm nào đó hắn thấy trong ngăn bàn của Lục Tỷ, cũng có thư tình.
Cảm giác đó phi thường vi diệu, giống như tay nhỏ của con tê tê đầy gai, nhẹ nhàng chà sát trái tim hắn.
Lục Tỷ nói dối? Trì Nhạc cảm thấy không có. Lấy hiểu biết của hắn đối với y, y sẽ không phí sức nói dối như vậy.
Trì Nhạc lấy thư tình trong ngăn bàn ra, nhanh chóng nhé vào cặp sách.
Trái tim trong lồng ngực Trì Nhạc nảy lên mãnh liệt, hắn không biết, hành động như vậy, có ý nghĩa như thế nào.Hắn không hi vọng Lục Tỷ nhìn thấy bức thư tình này.
Hắn cũng không so đo tâm tư của những người cùng giới với nhau, càng không phải không chịu nổi Lục Tỷ được hoan nghênh hơn hắn.
Hắn chỉ là ........ Không hy vọng bất cứ người nào có thể thay thế vị trí của hắn bên cạnh Lục Tỷ.
Tối hôm ấy Trì Nhạc mơ một giấc mơ, cô gái trong giấc mơ có mái tóc dài, khuôn mặt không nhìn rõ, cùng Lục Tỷ hàng ngày ra vào, tay trong tay trò chuyện, Lục Tỷ cùng nàng ăn cơm, cùng nàng học bài, cùng nàng đi học tan học, bên cạnh, không còn vị trí của hắn.
Trì Nhạc tỉnh mộng, có chút không chân thực hoảng hốt.
Hành động sau này, hắn trở nên rất kì quái.
Mỗi ngày hắn đều chú ý đến ngăn bàn Lục Tỷ, chỉ cần thấy giấy viết thư khả nghi, sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ cách lấy đi.
Hắn trở nên rất thần kinh, hắn sợ sẽ có có lọt lưới, hắn biết, tất cả, không phải kế hoạch lâu dài.
Mãi đến hôm đó hắn thấy Lục Tỷ tựa ở cầu thang nói chuyện với một nữ sinh, bọn họ không biết đang nói cái gì, Lục Tỷ cười rất ôn nhu, nữ sinh hờn dỗi đánh tay hắn một cái.
Cô bé kia mái tóc dài, bóng lưng cùng người trong giấc mơ giống nhau kinh người.
Lục Tỷ, so với hắn trưởng thành, vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài lạnh lùng, lễ phép mà khách khí, đối xử với mọi người ấm áp.
Con trai như vậy rất được hoan nghênh, đặc biệt là, trong thời kỳ trưởng thành.
Trên người Lục Tỷ có một luồng sức mạnh kỳ quái, có thể khiến người khác cảm thấy an tâm.
Nhưng có lúc, sẽ lại xa xôi khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Trì Nhạc vác cặp sách, đi xuyên qua hai người (ghen =)))))
Nữ sinh bị hắn đụng phải lảo đảo, Lục Tỷ sau lưng gọi hắn.
Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, hắn nhìn thấy lông mày của y xoắn lại nhìn chăm chú, thân thể quay về phí hắn, dùng thanh âm rất ngột ngạt hỏi: "Cậu muốn thế nào?"
Hắn cũng không biết, rốt cuộc chính mình muốn thế nào.
Tớ có khả năng là bị bệnh. Hắn tự nhủ.
Tại sao lại bắt đầu lo được lo mất, tại sao bắt đầu trở nên mẫn cảm, tại sao trong lồng ngực kia lại có loại bệnh muốn sở hữu, càng ngày càng trở nên khó lắng lại.
Hắn không muốn như thế nào, hắn chỉ là không thích Lục Tỷ bị người khác cướp đi.
Đó là suy nghĩ không hề logic lại ích kỉ vô liêm sỉ muốn sở hữu.
Một lần, hai lần, ba lần, y cứ khoan dung, hắn lại cố tình gây sự, đến cùng cũng không thể nhẫn xuống.
"Cậu đến cùng là muốn thế nào?" Y đem bóng lưng lạnh lẽo đến cho hắn, thu hồi nụ cười ôn hòa lúc trước.
Y rất sợ. Sợ một loại quan hệ mới còn chưa bắt đầu, một lại quan hệ quen thuộc liền như vậy kết thúc.
Y sợ hãi chạy trốn.
Y cũng muốn cho hắn tự do.
Cứ một quãng thời gian như vậy, y bắt đầu thử kết giao bạn gái, thậm chí là nhiều lần thay đổi bạn gái, ở bên người ta xem ra, y dường như ai cũng không cự tuyệt.
Y quả thật ai đến cũng không cự tuyệt.
Nhưng Lục Tỷ rất rõ ràng, Trì Nhạc qua lại với những nữ sinh kia, đều không có chút hư vinh nho nhỏ nào.
Các nàng sẽ không tưởng thật, cũng không quá tập trung vào.
Các nàng còn chưa hình thành yêu, yêu thích cũng nông cạn, các nàng nắm giữ vẻ đẹp bên ngoài, bên người cũng rất nhiều người theo đuổi vây quanh, xưa nay không thiếu ánh mắt hâm mộ của người khác, nhưng các nàng vẫn mỗi này kéo tay Trì Nhạc ra cổng trường hưởng thụ cảm giác kia.
Cùng nam sinh đẹp trai nhất trường in relationship, trở thành đề tài trung tâm.
Đối với các nữ sinh mà nói, đây là mê hoặc không thể cự tuyệt.
Trì Nhạc cũng không chú ý tới các nàng, cũng không hỏi han ân cần, cũng không dùng bất cứ hành động lãng mạn nào.
Hắn cứ theo lệ như vậy, mỗi ngày đều tùy ý các nàng kéo, bóng lưng kiên trì bước qua cổng trường.
Hắn chưa bao giờ đưa các nàng về nhà, mỗi khi tới giao lộ, đều vội vã tạm biệt.
Lòng hắn đầy tâm sự, hành tung bất định, khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Mà những nữ sinh kia dễ dàng động tâm, dễ dãi thật lòng, Trì Nhạc một cái cũng không chạm vào.
Hắn vốn khôn khéo, ở thời điểm hỗn loạn cũng vậy.
Hắn trốn tránh quan hệ không minh bạch của mình và Lục Tỷ, cũng thông minh chọn ra những thứ ghét nhất trong tình yêu mang đến phiền toái cho nữ sinh.
Mỗi lần, đều nhanh như chớp bắt đầu, lại qua loa và chia tay.
Hắn như thứ hot nhất trong tủ kính, được rất nhiều người đi qua, thử qua, thỏa mãn ý muốn sở hữu nông cạn, sau đó hài lòng chìm xuống.
Càng là ngôi sao chói mắt, sẽ đi qua càng nhanh.
Mãi đến lúc Trì Nhạc gặp Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển là ủy viên học tập trong lớp, mái tóc ngắn đen nhánh, cười lên có hai lúm đồng tiền, khí chất hơn người, dịu dàng lại nhã nhặn lịch sự, rất nhiều nam sinh thầm mến.
Lâm Uyển Uyển không giống với những nữ sinh xinh đẹp như hoa kia, nàng là tiêu chuẩn học bá, trong mắt thầy cô trong trường là học sinh hoàn mĩ, vóc dáng nhỏ nhắn, làm việc gì cũng đều đặc biệt chăm chú.
Trì Nhạc cũng không biết tại sao mình được thích.
Vóc dáng nhỏ gầy của Lâm Uyển Uyển chặn hắn giữa đường, phi thường quả quyết nói: "Ta thích ngươi."
Nam sinh bên cạnh huýt sáo, phát ra âm thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.