Năm ngày, 30 bức tranh minh họa, trừ đi 5 bức đã có ở triển lãm tranh trước, cũng còn lại 25 bức, đối với Lục Tỷ mà nói, nhịp nhàng 1 ngày 5 bức, hơn nữa muốn đảm bảo chất lượng. Lúc Trì Nhạc làm việc, nổi tiếng là hay bắt bẻ, cho dù là chính mình, cũng không có 2 dạng. Vì thế, đây là một trận chiến ác liệt. Lúc này Trì Nhạc ở trên lầu cùng Trần Đấu nghiên cứu làm nhãn hiệu cho sản phẩm mới, Lục Tỷ đang một mình ở phòng làm việc vẽ tranh. Trên mặt bàn ngổn ngang rất nhiều bản thảo vẽ tay. Bút ở trên tờ giấy ma sát tạo một chút âm thanh, yên tĩnh lại dễ nghe. Thường ngày Lục Tỷ vẽ tranh chưa bao giờ suy xét về nội dung chính, cũng lười nghĩ tên, vì thế mà Trần Đấu đặt tên cho triển lãm cá nhân của hăn là Trực cảm lực. Cảm giác trực tiếp, không có bất kỳ tính toán nào trước. Thế nhưng không giống với lần này, thương mại hóa nghệ thuật, đối với Lục Tỷ mà nói, cơ hồ là một lĩnh vực có lỗ hổng. Cũng không phải tất cả hình vẽ đều thích hợp in ở trên quần lót. Trong phòng làm việc, Trì Nhạc cùng Trần Đấu đang ngồi trong phòng họp nhỏ họp bàn. Trần Đấu trên màn hình chiếu chiếu ppt (powerpoint) nghiên cứu thị trường mới. " Nói tóm lại, kỳ thực đây là một thị trường gần như bỏ không, mà sản phẩm của chúng ta đặc biệt công nhận, tin tưởng nhất định có thể mở ra một cục diện mới." Trần Đấu đang tiến hành tổng kết cuối cùng. Trì Nhạc gật gù. Trong hoàn cảnh thị trường hiện nay, quần lót nam còn chưa từng xuất hiện một điểm bán thiết kế hàng hiệu, đại đa số các loại hàng hiệu, còn dừng lại ở tuyên truyền tính thoải mái, loại vải, trình độ kỹ thuật, nói cách khác, chi phí của hàng hiệu chỉ là sản phẩm, mà không phải là hàng hiệu đích thực. Trong thị trường này thay đổi chất lượng nghiêm trọng, hàng hiệu phát triển vẫn nằm ở Maslow cấp độ thấp nhất. (Maslow mô tả các mức độ nhu cầu của con người thông qua mô hình tháp nhu cầu. Chi tiết tìm trên GG) " Ngươi biết La Perla sao?" Trì Nhạc hỏi. " Đương nhiên. Italy cung cấp áo lót hàng hiệu, cho dù không có được chúng, cũng không thể chưa từng nghe tới cái tên nhãn hiệu này." Trần Đấu hai tay ôm ngực. "Chúng ta tự làm một cái La Perla đi." Trì Nhạc cười. Trần Đấu nhìn Trì Nhạc, sắc mặt trầm ổn, cẩn thận suy xét đề xuất của hắn. "Làm hàng hiệu đạt tới trình độ cao nhất như vậy, cần nhất nhiều tiền, cái được gọi là chất lượng, chi tiết nhỏ, tinh thần, nội hàm, cũng cần phải có ủng hộ về tài chính." Trần Đấu nói. "Ân." Trì Nhạc gật đầu, "Sản xuất hàng hiệu, nhìn qua là buôn bán lỗ vốn, thế nhưng, một khi vượt qua thời kỳ bồi dưỡng thị trường, nó có thể tạo lợi nhuận cho mình, cũng không thể so sánh với một đống hàng rẻ tiền." Trì Nhạc nhấn phím tắt máy chiều, mở đèn phòng hội nghị. "Ngươi có biết tại sao ta vẫn muốn làm thiết kế thời trang không?" Hắn nhìn Trần Đấu. Loading... Chúng ta có rất nhiều nhà thiết kế Trung Quốc, trong giới nâng cao tên tuổi, vươn ra thị trường quốc tế. Nhưng ta vẫn muốn làm, phát triển chính thức từ hoàn cảnh thị trường trong nước đến hàng hiệu, nó phản ánh dấu hiệu trưởng thành của thế hệ trẻ ngày nay. Chúng ta nghe Rock and Roll, yêu dân ca, sẽ vác ba lô lên đi du lịch xa, những ràng buộc trong cuộc sống của chúng ta, có thể không đứng ở giai đoạn thời thượng đầu, thế nhưng, chúng ta tự lực phát triển. Ngươi xem Lục Tỷ, người như vậy, ngươi ở Luân Đôn, ở Paris, ở Hokkaido, ở Buenos Aires cũng không tìm tới, hắn chỉ sống ở Trung Quốc này, mang theo cảm xúc phương Đông trình độ cao nhất, mùa thu ở vùng sông nước Giang Nam nhẹ nhàng, chỉ có ở những năm 80, biến hóa tất cả mâu thuẫn với cái đẹp. Lại như một rãnh nước nhỏ, chúng ta, đều ở thời đại thể hiện rộng lớn này. Ta nghĩ lưu lại chút vết tích, nói cho toàn bộ thế giới, chúng ta từng điên cuồng tồn tại như vậy." Trần Đấu nghe Trì Nhạc nói một hồi, một lần nữa nhìn kỹ nam nhân quen thuộc trước mắt. Thu vào những ngày ngụy trang vẻ hững hờ, rốt cuộc hắn nghiêm túc thể hiện nội tâm mình. Đây mới là Trì Nhạc mà nàng biết. Trì Nhạc từ nhỏ đã rõ ràng bản thân tương lai phải làm gì, Trì Nhạc bỏ studio tự mình tìm kiếm chương trình âm nhạc riêng, lúc ở đại học nguyện vọng đầu, Trì Nhạc chỉ chịu điền tên The Fit. Mắt hắn sáng như ánh mặt trời, thân hình cao to, bước đi vững chắc, đầu óc linh hoạt. Hiện tại, hắn càng trưởng thành và nội tâm hơn trước đây. "Được." Trần Đấu ghi chép lại, "Như vậy chúng ta liền lên kế hoạch, làm sao thiết kế La Perla trong lòng ngươi đi." Trì Nhạc nhìn Trần Đấu, trong mắt đều là ôn nhu. "Cuộc đời ta luôn may mắn, cùng ngươi giúp trợ giúp nhau trong chuyện này." Cả đời người này có thể gặp mấy bằng hữu chung chí hướng là điều không dễ dàng, lại càng không dễ, khi ngươi đưa ra một ý tưởng, đối phương có thể hiểu toàn bộ ý tưởng đó, cùng bắt tay vào làm, nguyện ý cùng ngươi thực hiện nó." "Nhớ tới vài năm sau, đền đáp gấp mười lần." Trần Đấu trả lời vô cùng thản nhiên, "Ta chỉ muốn tiền." Thường A theo lời 2 boss dặn dò, phụ trách 3 bữa một ngày cho Lục Tỷ vẽ, ăn uống sinh hoạt thường ngày. Lúc này, nàng đang bưng trà chiều, đi tới phòng làm việc của Lục tỷ và Trì Nhạc. Lục Tỷ ngồi ở trước bàn cắt của Trì Nhạc, trên bàn cắt bày một tờ giấy vẽ lớn, Lục Tỷ nằm nhoài trên giấy, ngủ say sưa. Trên giấy vẽ, dùng bút chì phác họa một hình lớn phức tạp, giống như rồng. Họa tinh tế tỉ mỉ, làm người ta nhìn mà ghen tị. Lục Tỷ cả người ở trong ánh sáng mặt trời, tỏa ra ánh sáng màu vàng ôn hòa. Lúc này hắn đang mặc chiếc áo lông màu đen, đường viền bên dưới tôn lên gò má gầy gò, càng hiện lên thực rõ ràng.Máy điều hòa bên trong được mở, nhiệt độ ở 16 độ, gió mạnh. Thường A không khỏi rùng mình một cái. Người này đúng là rất kỳ quái. Đầu mùa xuân mở điều hòa không khí, là mở máy lạnh, chỉnh đến 16 độ, sau đó mặc áo lông cao cổ ở đây vẽ vời. (e muốn được chồng ôm =)))) Có phải tất cả những ai làm nghệ thuật đều có chút cổ quái. Thường A cẩn thận đi tới, đem khay trà chiều đặt trên bàn cắt. Đến gần nhìn Lục Tỷ như vậy, mới phát hiện, lúc hắn ngủ, đặc biệt đẹp. Lục Tỷ cũng không có nữ tính, thế nhưng khí chất trên người hắn, có một loại gì đó vượt qua vẻ đẹp giới tính. Giống như thiếu niên trong thần thoại Hy Lạp, tao nhã lại mỹ lệ. Càng nhìn lâu, càng khiến người ta si mê. Thường A còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thật kinh diễm. Nói đến thật sự kỳ quái, ở Sâm Hải, nàng mỗi ngày đều phải giao thiệp với nhiều soái ca mỹ nữ như vậy, nhưng chưa từng thấy ai có thể được gọi là kinh diễm, mọi người cùng lắm được coi là xinh đẹp, nhiều nhất nhiều nhất, cũng đẹp như Trì Nhạc thôi. Mà Lục Tỷ, rõ ràng không tính là đẹp đến cỡ nào, nhưng lại làm cho mọi người đều không thể dời mắt nổi. Thường A để sát đầu lại một chút. Hô hấp Lục Tỷ chầm chậm, cơ thể phập phồng có quy luật. Hắn như được khoảng thời gian này che kín lại, hổ phách bên trong ôn hòa, vĩnh viễn đọng lại tư thế đẹp nhất. Thường A cảm thán, chẳng trách Trì Nhạc tâm tâm niệm niệm hai mươi năm cũng không muốn buông tay. Muốn ta, cũng không nỡ buông tay a. Lông mi nhu thuận chuyển động, đôi đồng tử như ngọc lưu ly kia, chậm rãi lộ ra. Tư thế cúi người của Thường A còn chưa kịp thu hồi, không thể làm gì khác là cùng Lục Tỷ mắt to trừng mắt nhỏ. Lục Tỷ ngồi dậy, hai tay xoa xoa mắt của mình. "Trên mặt của ngươi ......" Thường A nhắc nhở "Bị in bản thảo rồi." Lục Tỷ quay mặt lại, vị trí dưới cằm trái, bởi vì tựa ở trên bản thảo vẽ chì, vì thế mà in lại dấu than bên trên. Thường A lấy ở trong ví tiền ra gói khăn ướt: "Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi lau sạch sẽ." Lục Tỷ ngồi im, đường viền mũi miệng đến dưới cằm, an tĩnh phác họa ra một hình ảnh đẹp, giống như là bức tranh châm biến đi ra từ bên trong thiếu niên. Tay Thường A chạm vào gò má Lục Tỷ, xúc cảm mềm mại mát mẻ, kinh tâm động phách từ ngón tay truyền đến dây thần kinh đại não. Mẹ ơi ..... Nàng ở bên trong tâm mà yên lặng nhổ nước bọt. Trì Nhạc, mạng ngươi cũng quá tốt. Cảm giác này .... Ngươi .... Cảm giác này ... Ta đi .... Thật là rất thoải mái a!!!!!Thường A lau một bên gò má Lục Tỷ, một bên thổn thức không ngớt. Sau đó bưng khay trà chiều cùng món tráng miệng tới. Lúc này Lục Tỷ đang co rúc ở trên ghế xa lông khác cạnh bàn trà, áo lông cao cổ cùng quần bò nhạt màu, đi chân trần, cuộng thành một đoàn, trong tay cầm ly sữa bò Thường A đưa. Thường A thấy người này nghiêng đầu lại muốn ngủ thiếp đi, nàng vội vàng chạy tới đoạt cái chén trong tay hắn, thở dài nói: "Nếu không ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi, ta thấy ngươi có vẻ muốn ngủ tiếp đấy." Mắt Lục Tỷ lại mở ra, bình tĩnh nhìn cái gì đó trong không khí. Hắn không nói gì, cũng đang tỏa ra một loại .... từ chối mạnh mẽ. Thường A theo ánh mắt Lục Tỷ, nhìn thấy ma nơ canh trên bục, Trì Nhạc thiết kế cái áo khoác màu đen này. Thường A thở dài: "Tuần lễ thời trang còn không có báo tên, các ngươi cũng không thể mỗi ngày đều mệt đến chết như vậy đi." "Trở thành một nhà thiết kế .... là lý tưởng của hắn cho tới bây giờ." Lục Tỷ bỗng nhiên ôm đầu gối, mệt mỏi mở miệng. Thường A ngây người một chút. "Ngươi nhìn bản thảo đầy đất hôm đó đi." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn mắt Thường A. "Ân." Thường A trả lời. Đương nhiên nàng thấy được tài hoa của Trì Nhạc, cũng nhìn thế này dài tới 5 năm, kìm nén chờ đợi. Con mắt mệt mỏi của Lục Tỷ nhắm lại. "Không muốn để cho hắn đợi thêm nữa." Hắn nói, "Hắn nên đi theo thời thượng, mang theo tác phẩm tốt nhất đi." Thời thượng quốc tế. Nơi đó, là sân khấu của Trì Nhạc. Mà hắn muốn tự tay đưa hắn đi. Thường A cho rằng, bên trong hai người kia, là Trì Nhạc yêu nhiều hơn một chút, cũng sâu sắc hơn một chút. Dù sao, nàng cũng làm bạn với hắn ròng rã 5 năm, gặp nhiều biểu hiện của hắn lúc cô đơn, bóng lưng cô đơn. Trì Nhạc cuồng ngạo như vậy nhìn chăm chú một người, lại vì Lục Tỷ, tình nguyện dời đi tất cả ánh sáng cùng kiêu ngạo của mình, học cách yêu thế nào. Mà Lục Tỷ đây? Hắn đối với Trì Nhạc rất khoan dung, tựa hồ là của hắn thì không cự tuyệt. Hắn vẫn tinh tế bảo vệ tốt hai người trong lúc đó, Trì Nhạc tiến một bước, tiến thêm một bước nữa, hắn liền lùi một bước, hắn vẫn tỉnh táo duy trì một loại khoảng cách, sẽ không quá gần, lại không quá xa. Tình cờ, hắn sẽ bao dung Trì Nhạc bá đạo cùng tính cách trẻ con. Trực giác ban đầu của Thường A, người như Lục Tỷ, sống bên trong vòng bảo vệ của chính mình, vĩnh viễn sẽ không quan tâm ai quá mức. Mãi đến tận bây giờ, nàng nhìn thấy Lục Tỷ bởi vì thức một đêm, thể lực một lần nữa không thể chống nổi mà mê man quá khứ. Tại sao lại mở điều hòa lạnh như thế này? Là sợ mình sẽ ngủ mất sao? Trẻ con khóc sẽ uống sữa. Nhưng rõ ràng, đứa bé này trước mắt nàng, không một chút kỹ xảo sẽ khóc lớn. Hắn thậm chí không quen biểu đạt bản thân, đều khiến người khác hiểu lầm. Hiểu lầm hắn xa cách, hiểu lầm hắn lạnh lùng, hiểu lầm hắn cái gì cũng không quan tâm. Kỳ thực hắn quan tâm, mới dài đằng đẵng, kéo dài nhất, đơn thuần như vậy trong thế giới, mới lại càng không dễ bị thế giới bên ngoài quấy rối. Lúc Trì Nhạc mở cửa đi vào, đã không biết là mấy ngày sau đó. Lục Tỷ lại một lần nữa gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Hai ngày nay Lục Tỷ không nghỉ ngơi, lúc khó khăn liền chợp mắt một chút, tỉnh rồi lại tiếp tục vẽ, đối với người yêu ngủ như hắn, thực là rất cực khổ. Trì Nhạc, Trần Đấu cùng Thường A ban ngày ở công ty phân tích thị trường, lại còn nghiên cứ chất lượng tác phẩm, buổi tối đều họp bàn đến rất muộn, ngay ở trong phòng làm việc ngủ tạm một đêm, Lục Tỷ ngủ ở dưới lầu, vì thế mà hai người nhiều ngày không gặp mặt. Trì Nhạc từ trong trạng thái công việc đi ra, đối với Lục Tỷ, tự nhiên vô cùng lo lắng. Hiện tại nhìn thấy hắn dựa vào bàn mà ngủ, trong tay còn cầm bút, khó tránh khỏi một trận đau lòng. Trì Nhạc cầm áo khoác trên tay mở ra, nhẹ nhàng đắp trên người Lục Tỷ. Lục Tỷ thường ngày rất hay giật mình, lần này lại không tỉnh lại, hẳn là rất mệt mỏi. Trên mặt bàn, ngoại trừ bản thảo ngổn ngang, còn đặt 2 tấm bản đồ tư duy gì đó. Trì Nhạc cầm lấy một tấm, chỉ thấy trên đó viết - mặt hàng chính: series Trung Quốc đương đại, Ukiyo-e series. (Ukiyo-e là một loại tranh khắc gỗ thuộc thế kỷ 18 đến thế kỷ 19 thời Edo, khi đất nước Nhật Bản gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Xem GG) Trì Nhạc châm một điếu thuốc, liếc nhìn tác phẩm vẽ một nửa trong tay Lục Tỷ Có mặt trăng mang màu sắc tranh tuyên truyền thời dân quốc, nữ nhân Thượng Hải, trong đôi mắt bắn ra hai tia chớp lục vũ, báo gấm hồng nhạt ăn mồi .... Trì Nhạc nở nụ cười, đại khái là hắn dang viết series triều đại Trung Quốc một cách hợp lí, bên trong phục cổ có chứa một chút du côn thú vị, rất đặc sắc, Trì Nhạc rấ hài lòng. Tiếp tục nhìn xuống, vẻ mặt Trì Nhạc biến đổi. Đó là một xấp tranh minh họa Ukiyo-e series, lộ ra tư thế giao hợp, chọn bối cảnh hình học không gian rất hiện đại tạo thành, màu sắc sáng rõ yêu dị, bắt mắt người xem dị thường. Trì Nhạc đem khói từ trong miệng nhả nha, híp mắt thở ra một hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]