Chương trước
Chương sau
Buổi tối đầu tiên ở chung, bình an vô sự, trừ bỏ Trì Nhạc theo lệ thường buổi sáng phải tắm rửa, mà Lục Tỉ luôn luôn ngây ngây ngốc ngốc rời giường.
Trong WC.
Trì Nhạc mới vặn vòi nước, ầm một tiếng, cửa đã bị đá văng ra.
Lục Tỉ lắc lư thong thả bước chân tiến vào, mặc áo ngủ, chân trần, còn buồn ngủ, tóc còn rối.
Trở mình mở nắp bồn cầu, xả nước, hành văn liền mạch lưu loát.
Nước tiểu hoàn nước tiểu, thần trí thanh minh một chút, đây là chỗ nào?
Bài trí xa lạ, địa phương xa lạ, tất cả đều xa lạ......Ai đang ở nơi nào!
Lục Tỉ quay đầu lại, chống lại thân thể trần truồng lõa thể của Trì Nhạc.
Gương mặt cương nghị ẩm ướt gợi cảm của Trì Nhạc, cơ ngực to lớn, đường cong thắt lưng chặt chẽ, đường nhân ngư kéo dài đến háng bộ khêu gợi, cánh tay cùng đùi tráng kiện hữu lực. Một nam nhân tinh thịt rõ ràng, mang theo hương vị hoormone dũng mãnh.
'Sớm.' Trì Nhạc chững chạc đàng hoàng cùng Lục Tỉ chào hỏi.
Thảo, chính mình đã chuyển nhà. Lục Tỉ ảo não, quay đầu muốn đi ra.
Trì Nhạc tiến vài bước liền đem hắn vây ở trước bồn rửa mặt.
Lục Tỉ bị buộc thoái lui hai bước, thân thủ chống đỡ trên mặt bàn đá cẩm thạch của bồn rửa mặt.
Sát lại quá thân cận, ngay cả tiết tấu hô hấp của nhau đều rất rõ ràng.
Hơi thở ấm áp phun ở cổ.
Không ngờ bọt nước trên tóc Trì Nhạc, cứ như thế nhỏ xuống, trên người Lục Tỉ.
Loading...

Có chút lạnh , lại có chút ngứa.
Lục Tỉ giương mắt.
Hai mắt hỗn độn đã khôi phục rõ ràng.
Hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát.
Một người thủy chung cười, một người nhẹ chau mày.
Trì Nhạc đem tóc mái ướt sũng vuốt ra sau đầu, giống như một con hồ ly trộm được thức ăn, nở nụ cười giảo hoạt, thân thủ với tay lấy khăn tắm phía sau Lục Tỉ.
Lục Tỉ cứ như vậy bị hắn giam trong ngực, giống như tư thế đang ôm.
'Tôi dùng xong rồi. Cậu tiếp tục.'
Hắn nói xong, lấy khăn tắm quấn quanh thân rồi đi ra ngoài.
Trong WC, Lục Tỉ động cũng không động.
'Trì chim to, ngươi có thể mới sáng sớm đừng đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch được không!'
Tiếng mắng của Trần Đấu từ bên ngoài truyền đến.
Lục Tỉ khôi phục tinh thần, vặn mở vòi nước, rửa tay rửa mặt, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lục Tỉ cùng Trần Đấu hai mắt nhìn nhau.Biểu tình của Lục Tỉ bị che ở tóc mái không thể đoán ra tâm tình, chỉ có đôi tai hơi hơi phiếm hồng.
Trì Nhạc trở lại phòng, đem khăn tắm bên hông ném lên trên bàn, lại gặp Lục Tỉ mở cửa tiến vào.
Bên trong ngọn đèn mờ mờ, bức màn đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng trong suốt ấm áp.
Thân thể của Trì Nhạc đường cong rõ ràng, giống như điêu khắc, dưới tác động của ngọn đèn, hình dạng càn thêm dũng mãnh.
Lục Tỉ giờ phút này cảm thấy, sống một mình quả nhiên mới thích hợp với cách sống của mình nhất.
Trì Nhạc lấy ra chiếc quần lót duy nhất mà tối qua mua ở cửa hàng tiện lợi, mặc lên người một bộ, sau đó hai tay chống nạnh đối Lục Tỉ nói: 'Thế nào?'
Lục Tỉ quét qua vải dệt quấn quanh bộ vị kia của hắn, cười nói: 'Giống như tã lót dành cho người lớn.'
Trì Nhạc xoa thắt lưng, hí mắt nhìn thanh mai trúc mã nhỏ mọn, không có nóng nảy mà cười ra tiếng, đôi chân dài bước đến trước mặt Lục Tỉ.
'Vậy cậu cho tôi mượn một cái, tôi không mang quần lót.' Trì chim to không biết xấu hổ mà nghiêng thân đến.
Lục Tỉ liếc xéo hắn: 'Của ta, ngươi mặc không được.'
'Vì cái gì mặc không được.' Trì Nhạc vẻ mặt xấu xa, biết rõ còn cố hỏi.
Lục Tỉ trừng mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác: 'Cũng không phải là không mặc được.'
'Nga?' Trì Nhạc biểu tình khoa trương nhíu mày.
'Ngươi nghe qua chuyện cổ tích cô bé lọ lem chưa?' Lục Tỉ hỏi.
'Như thế nào? Cậu chuẩn bị cho tôi giày thủy tinh?' Trì Nhạc nói, lại tiến tới hai bước, hai người trong lúc đó, cơ hồ thịt dán sát thịt, khoảng cách càng ngày càng thu hẹp.
Chẳng qua lúc này, Lục Tỉ cũng không có lui lại.
Hắn vươn tay phải, nhẹ nhàng xoa môi của Trì Nhạc, ngón tay cái dùng một chút lực, môi dưới Trì Nhạc hé mở một chút, lộ ra răng nanh trắng muốt.
Trì Nhạc hí mắt, nhìn thấy Lục Tỉ trước mắt tươi cười quỷ dị.
Ngón tay Lục Tỉ dọc theo cái cằm cương nghị của Trì Nhạc, hầu kết gồ ghề, khuôn ngực sung mãn, tĩnh mạch nổi cộm theo đường áo may-ô đụng đến háng bộ mẫn cảm. Môi khẽ động, câu ra một mạt cười câu nhân mơ màng.

Trì Nhạc phàm là một kẻ lỗ mãng không có định lực gì, giờ phút này hẳn là đang điên cuồng nuốt nước miếng.
Đôi tay gầy dài lại có lực của Lục Tỉ trượt vào trong viền của chiếc quần lót duy nhất của Trì Nhạc, ngón tay vạch ra, viền quần lót bị kéo mở ra, mảnh đất tư mật theo đó mà bại lộ một chút ra bên ngoài.
Lục Tỉ ngẩn đầu, chống lại ánh mắt của Trì Nhạc, nhẹ giọng nói: 'Chị kế của cô bé lọ lem, mang giày thủy tinh như thế nào hả?'
Nói xong, ngón tay buông lỏng, viền quần lót nháy mắt bắn trở lại đến cái bộ vị quan trọng kia.
Thiếu chút nữa, tự nhiên sẽ mặc đi vào.
Trì Nhạc ăn đau ngã lên trên giường. Lục Tỉ không để ý đến hàng động khoa trương của hắn, trên tủ đầu giường lấy đi bàn chải đánh răng đang sạc pin của chính mình, lập tức đi ra ngoài.
Trì Nhạc cô độc ở trên giường lăn hai vòng, mở một con mắt, nhìn thấy Lục Tỉ không hề lưu luyến mở cửa đi ra ngoài, có điểm giống như tiểu tức phụ, một bụng ủy khuất.
Chẳng lẽ mị lực giống đực phát huy chưa đủ sao?
Trong tròng mắt Trì chim to, lại rất nhanh xoay chuyển một vòng.
Trong WC, Lục Tỉ mặc áo ngủ, buồn chán đối gương đánh răng, vẻ mặt biếng nhác uể oải, không biết suy nghĩ gì.
Trì Nhạc mặc áo sơ mi quần dài âm hồn không tan theo sát tiến vào.
Áo sơ mi thủ công tinh tế của Ý, mấy cúc áo phía trên cùng còn chưa có gài, khuôn ngực rắn chắc theo động tác mà phập phồng như ẩn như hiện ở khe hở của cổ áo.
Trì Nhạc đứng bên người Lục Tỉ, khuấy một chút bọt bôi lên cằm khêu gợi của chính mình.
Trong gương, nam nhân cao lớn, khuôn mặt suất khí hơi hơi ngẩng, trên cằm bọt mịn thiếp hợp trên làn da, hai khuôn ngực nhô lên tại áo sơ mi quả thực là một nét vẽ sinh động.
Trì Nhạc cầm lấy dao cạo râu, động tác thành thạo mà cạo râu. Giống như đang quay quảng cáoTVC, mỗi một động tác, mỗi một góc độ, đều trải qua trù tính tỉ mỉ, có thể nói suất khí 365 độ không góc chết.
Lục Tỉ đánh răng xong, đem bàn chải đánh răng gác trên bàn rửa tay, xoay người lại, liếc Trì Nhạc một cái.
Cái liếc mắt này vô cùng gợi cảm hấp dẫn, thật sự là phong tình vạn chủng.
Trì chim to vẫn là nhịn xuống.
Hắn vừa rồi không có nuốt nước miếng, tim cũng không có loạn, ngược lại tiếp túc bày ra phong phạm soái ca của hắn. bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.Ta đều đẹp trai thành như vậy, cả ống thép đều muốn cong, liền không tin ngươi không cắn câu!
Lục Tỉ hai mắt mỉm cười, nhìn Trì Nhạc, Trì Nhạc phía sau lưng lạnh cả người.
Ngón trỏ gầy lớn vươn đến, hơi hơi nâng lên cằm Trì Nhạc, môi dán lại gần, thanh âm trầm thấp mê hoặc.
'Trì chim to.'Ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Trì Nhạc, một bàn tay hướng xuống phía dưới, gần tới địa phương của Trì chim nhỏ.
Trì Nhạc tay nắm dao cạo râu cảm thấy không xong, 'Tê ——' ăn đau đến nhếch khóe miệng.
'Ngươi quên giáo điều rồi.' Lục Tỉ dứt lời, buông xuống đô mắt, ngón tay gầy lớn linh hoạt phác họa, giúp Trì Nhạc đem khố quần hoàn mĩ rộng mở kéo lên(=.= ta chả biết TG muốn nói cái méo gì.)
Ngẩng đầu, một nụ cười trào phúng nói không rõ khiêu khích.
Thân ảnh mặc áo ngủ biến mất ở ngoài WC.
Trì chim to sờ sờ cằm bị chính mình cạo đến chảy máu,lại cúi đầu nhìn trì chim nhỏ: ' Đều trách ngươi, không chịu thua kém!'
Hiện tại oán phụ khí của hắn, trong phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy được.
Trì Nhạc nghiến nghiến răng.
Lục Tỉ hai chúng ta thật đúng là còn nhiều thời gian!
Chiến dịch sáng sớm, Trì chim to, kết thúc.
2:1, KO.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.