Tần Hải đi đến bên cạnh bàn của Lục Tỉ, hai mắt vô thần nhìn đến bật lửa của Trì Nhạc trên bàn kia. Tâm tình của nàng chưa bao giờ bình tĩnh hơn bây giờ. 'Trì Nhạc, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm.' Nàng thì thào, 'Nhưng đừng lo, em sẽ giúp anh.' Mắt cá chân gầy giẫm lên nền xi-măng gập ghềnh, tạo nên thanh âm tuyệt vọng. Máu tươi theo đùi trắng nõn chậm rãi chảy xuống, máu đông đọng lại trên đùi. Thời điểm đi vào song cửa, then cài cửa cũ nát sắc bén, làm hỏng bộ sườn xám Trì Nhạc làm cho nàng, cũng cắt qua làn da mềm mại của nàng. Chính là, nàng đã quên đau. Trước khi gặp Trì Nhạc, Tần Hải cả thấy, căn bản không có ai có thể hiểu nàng. Nàng là nữ vương của vũ trụ, nàng đã quen được người ta sủng ái trong lòng, nàng có thói quen làm chính mình hoàn mỹ, luôn luôn lấy điều tốt nhất cho chính mình. Nàng còn trẻ như vậy, sáng tác văn xuôi đã được xuất bản, sáng tác hý kịch cũng đã là hàng vip. Mọi người chạy theo tán tụng nàng, yêu thích nàng, rốt cuộc là bởi vì tài hoa của nàng, hay vẫn là diện mạo bên ngoài của nàng? Nông cạn hay thâm trầm, một bên luôn nông cạn, càng dễ dàng hấp dẫn mọi người. Một quyển sách trong bộ sách này được bán đi, cuống vé, như là giao dịch giá rẻ lại tràn ngập hơi tiền. Xuất bản danh hiệu thương nghiệp ' Tác gia mỹ nữ trẻ tuổi', cấp cho sách của nàng những mỹ từ trống rỗng. Chính là mọi người thích nàng ở điểm nào đâu? Bọn họ không cần đến văn chương, chỉ cần mỹ mạo niên kỷ trẻ mà thôi. Thằng đến khi nàng gặp Trì Nhạc. Trì Nhạc là người đầu tiên xem hết kịch bản, là người sẽ vì nàng mà đưa ra nhiều ý kiến. Ngón tay xinh đẹp của hắn cầm kịch bản của nàng, một câu lại một câu, cùng nàng cân nhắc. 'Người xấu cũng có chuyện của người xấu.' Trì Nhạc cúi đầu, cười nhợt nhạt, đôi mắt chăm chú nhìn giữa những hàng chữ, phục bút(đoạn văn đầu dẫn ý cho đoạn văn sau) này Tần Hải không có viết ra, dùng tiếng nói trầm thấp, thong thả nói. Có lẽ, cái nháy mắt kia, nàng đã chân chính rơi vào tay giặc. Không có gì so với được một người hiểu, càng làm cho người ta động tâm. Nàng vì hắn chuẩn bị toàn bộ củ nàng. Đâu chỉ là quãng đời còn lại của nàng a? Đâu chỉ là, quãng đời còn lại của nàng. Tần Hải hai tay ôm ngực, ngón tay gắt gao nắm chặt cái bật lửa của Trì Nhạc. Nước mắt tràn đầy trên gương mặt tinh xảo, làm nhòe lớp trang điểm, nhưng nàng vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người. Nữ tử vì yêu si mê, không có đường lui, cũng không có đường sống. Mỗi bộ thiết mà Trì Nhạc làm, rõ ràng nói cho nàng, ta hiểu ngươi. Chính là vì cái gì ngươi không hiểu cho tình yêu của ta? Tần Hải thân thủ lau đi nước mắt trên mặt, ngưng thần nhìn chăm chú vào chữ kí trên bức tranh 'Tầng trời thấp'. L&C. Loading...
Lục Tỉ cùng Trì Nhạc. Nàng không muốn thừa nhận, thời điểm nhìn hai cái tên được viết chung một chỗ, là hài hòa cỡ nào. Nàng không muốn thừa nhận, khi nàng đang xem tác phẩm hai người cùng nhau sáng tác, là rung động cỡ nào. Bức tranh Trì Nhạc vẽ cho Lục Tỉ, trang bị thật lớn, bày ra sức cuốn hút chưa từng có. Mà Lục Tỉ phá hỏng những tinh xảo này của Trì Nhạc lại là phong cách cao định( cao ngạo bình tĩnh) tràn ngập khoảng cách, làm cho hắn một lần nữa bày ra khuôn mặt cười rạn rỡ. Tính trẻ con thích vẽ bậy, chim chóc tự do bay lượn, xuất hiện ở tất cả những nơi họ nên xuất hiện nhất. Thế giới hai người, không có vị trí cho nàng dù chỉ là một chút. Dù cho nàng một lần lại một lần nói cho bản thân, vô luận từ góc độ của người nào nhìn, nàng cùng Trì Nhạc, mới hẳn là trời sinh một đôi. Chính là trong mắt Trì Nhạc, cho tới bây giờ cũng không có chứa nàng. 'Anh rốt cuộc có biết không, Trì Nhạc.' Thanh âm thanh thúy của Tần hải trở nên khàn khàn. ' Giữa hai người, chỉ có thể có một người thắng, chỉ có một người đi Anh quốc.' Nàng không thể lý giải, rõ ràng hẳn là quan hệ cạnh tranh giữa hai người, vì cái gì lựa chọn thành cánh chim cho đối phương, cho chính mình thêm phiền phức? Nàng không thể lý giải, rõ ràng cùng là hai người nam nhân, vì cái gì sẽ phát sinh tình cảm? Như thể chẳng hợp lẽ thường, đó là tình cảm không nên tồn tại, cái tình cảm không thể duy trì hậu thế( không thể sinh con đó) Cho nên, thiêu hủy nó đi. Đem tình cảm sai lầm, hỗn loạn, không có tương lai, dùng tay nàng mà kết thúc. 'Đây là chuyện cuối cùng em làm vì anh, Trì Nhạc.' Nàng ôn nhu nói. 'Em yêu anh. Em sẽ dâng cho anh hết thảy.' Tần Hải đôi môi mấp máy, nói ra lời kịch kinh điển trước khi chết của Phong Hòa. Ngón tay mảnh khảnh, bật lên ngọn lửa. Làm ngọn lửa nhạt hiện lên, chiếu sáng gương mặt tuyệt vọng lại xinh đẹp. Trì Nhạc một cước đá văng cửa phòng chuẩn bị, bức tranh của Lục Tỉ đã ở trong biển lửa. Trì Nhạc cảm thấy, trái tim lạnh lẽo của mình nhói lên. Chữ kí L&C vô tình bị ngọn lửa cắn nuốt, tính cả liên hệ rất nhỏ giữa hai người bọn họ, bị ngọn lửa biến thành tro tàn. Trì Nhạc hít một ngụm khí. Một bóng dáng nhỏ gầy ở bàn cố hết sức di chuyển. Tần Hải cầm một cây trúc dính nước, ý đồ dùng sức lủi tới ngọn lửa. Tác phẩm của Trif Nhạc hoàn hảo không tổn hao gì, toàn bộ được chất đống ở góc.Tóc dài mềm mại của Tần Hải bị đốt trọi, trên mặt xinh đẹp đều là bụi đất, sườn xám thủng một lỗ hổng rất lớn, mang một chiếc giày cao gót dường như bước đi có phần khập khiễng, không bình thường mà sưng phù, nàng kéo lại một phần tay chân đã bị cụt, trên đùi còn đọng lại vết máu loang lổ. Trì Nhạc chưa bao giờ gặp qua bộ dáng chật vật như thế của Tần Hải. Tần Hải trong ấn tượng, vĩnh viễn là hoàn mỹ,tinh xảo, cẩn thận tỉ mỉ. Hắn cũng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng dũng cảm như thế của nàng, nhìn thấy cô gái nhỏ gầy này, quả nhiên có gan phóng hỏa. Hơn nữa, nàng không có bộ dáng muốn bỏ trốn. Nàng là dự định, đem thanh xuân của nàng, tương lai của nàng, tính cả áy náy của hắn cùng bồi ở nơi này. Thậm chí là, sinh mệnh của nàng? Tay chân Trì Nhạc lạnh như băng. 'Tầng trời thấp' bị thiếu đốt đang phẫn nộ nhìn về phía hắn rít gào. 'Tần Hải.' Hắn gọi tên nàng, giống như chết tâm, không hề có sinh khí. Nàng hình như nghe thấy, quay đầu lại, chật vật vuốt vuốt tóc mái, trong ánh mắt lấy kinh hỷ, e lệ mà che giấu. 'Anh đến rồi?' Nàng thậm chí đang cười, tươi cười này giống như cô gái hoài xuân được người trong lòng hiểu được tâm sự, ánh lửa ấn hồng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thật kiều diễm. Nàng vì hắn cho rằng đây là phương thức cao thượng nhất, bảo vệ tình yêu của nàng. Cũng không cảm thấy đã làm sai chuyện. 'Tần Hải, ta sẽ không làm thiết kế trang phục nữa.'Thanh âm Trì Nhạc lạnh như băng mà xa lạ. Tươi cười Tần Hải đông cứng, nàng từng chút từng chút chấn động, không chỗ phát ra. 'Trì nhạc, anh nói cái gì?' Ánh mắt xinh đẹp, lại một lần nữa dâng lên nước mắt. 'Ta sẽ không đi triển lãm FIT, cũng sẽ không đụng chạm đến thiết kế trang phục nữa.' Trì Nhạc nhìn thấy Tần Hải suy sụp, nàng ngã ngồi trên nền xi măng của kho hàng, giống như bức tượng bị rút đi linh hồn. Nàng đã nghĩ qua khi Trì Nhạc biết hết thảy sẽ chất vấn nàng, mắng nàng, cự tuyệt nàng, thậm chí cho nàng một cái tát. Nàng không sợ,dù sao mỗi người đều có khoảnh khắc không khống chế được. Nàng cũng nghĩ qua Trì Nhạc cả đời này sẽ không tha thứ cho nàng. Dù sao hắn cũng là người trọng tình cảm như vậy. Nàng vẫn không muốn thừa nhận Lục Tỉ đối với Trì Nhạc có bao nhiêu đặc biệt, nàng đem hết thảy quy kết cho cái tính ôn nhu, trọng tình cảm của Trì Nhạc. Cho dù chưa từng quen biết, nàng chỉ cần nhìn thấy tài hoa rạng rỡ phát sáng của hắn, bởi vì, hắn trời sinh thuộc về sân khấu kia. Nhưng hiện tại, Trì Nhạc đối với nàng nói, hắn không bao giờ.... Làm thiết kế trang phục nữa. Nàng mới phát giác, Trì Nhạc nguyên lai lại hiền như vậy, hắn không mắng nàng, không đánh nàng, không nói lời dư thừ dù chỉ một câu, đánh cũng không đánh nàng một cái, hắn thông minh như vậy, tứ lạng bạt thiên cân, liền chọn một quyết định khiến nàng không thể thừa nhận nhất.Trì Nhạc đem Tần Hải đang thất hồn lạc phách ôm ra ngoài cửa sổ, giấu tại rừng cây nhỏ. 'Đứng ở nơi này, đừng lên tiếng, đừng nhúc nhích.' Hắn đè thấp thanh âm nói. Sau đó quay về cửa sổ, kéo miếng vải sườn xám dính nơi song cửa, trở lại bê trong đi xóa sạch các chứng cớ khác. Có cái gì đó trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng chiếu lên ánh sáng chói mắt. Trì Nhạc ngồi xổm xuống, trên mặt đất nhặt lên bật lửa quen thuộc. Châm chọc cỡ nào, công cụ thiêu hủy bức tranh của Lục Tỉ, cư nhiên là bật lửa của chính mình. Hắn từng dùng cái bật lửa này châm bao nhiêu thuốc, có phần ngậm vào miệng mình, có phần, nhét vào miệng Lục Tỉ. Chính là giờ phút này........ Thời điểm LụcTỉ đuổi tới phòng chuẩn bị, chỉ nhìn thấy ngọn lửa bên trong đang hừng hực thiêu đốt, Trì Nhạc đứng ở nơi đó, phía sau hắn, tác phẩm của hắn mảy may không một tổn thương nào, mà bức tranh của chính mình bên kia, đá muốn cháy sạch thành tro. Mấy bảo an theo hướng khác cũng chạy tới, lướt qua Lục Tỉ, nối đuôi nhau mà vào. 'Sao lại thế này?' 'Có thể có người ở bên ngoài hút thuốc, vứt đầu thuốc vào bên trong kho hàng, chạm vào bức tranh, nên bén lửa, cũng không đóng cửa sổ, khụ khụ.' Trì Nhạc ở bên trong diễn có hình có dang. 'Mau cứu hỏa! Mau cứu hỏa!' Lục Tỉ từ đầu đến cuối đứng ở bên ngoài, mắt lạnh nhìn một trận khôi hài này. Đơn giản lửa không tính là quá lớn, rất nhanh liền bị dập tắt. Trừ bỏ bức tranh bị tổn thất, những thứ khác, không có hư hại gì.
Bảo an nhìn thấy được Quế Mỹ rất thiên vị Trì Nhạc, cũng không truy cứu nhiều, dự định gọi hắn đến phòng bảo vệ làm bản tường trình, người cũng không sai biệt lắm. Trì Nhạc đi qua bên cạnh Lục Tỉ, Lục Tỉ đã mở miệng: 'Ngươi có điều gì giải thích với ta không?' Trì Nhạc nhấp nháy mắt, theo miệng phun ra hai chữ 'Không có.' Liền nghênh ngang mà đi. Lục Tỉ cảm thấy, những vui cười đùa giỡn tại phòng này trong những ngày qua, đều giống như cắn lại hắn, báo ứng đã đến rồi. Dưới ánh trăng, hắn bình tĩnh đứng một hồi,cuối cùng cũng không quay đầu mà tiêu sái đi. Trì Nhạc từ phòng bảo vệ đi đến rừng cây nhỏ, Tần Hải còn ngốc sửng sờ ở nới đó. Không lên tiếng, không nhúc nhích. Đã qua nửa đêm. Tần Hải là người địa phương, nhà cách trường học cũng không xa. Trì Nhạc ôm lấy nàng, 'Tôi đưa cô về.' Xe thể thao cao cấp của Đỗ Trạch đứng ở dưới ánh trăng, bóng dáng mơ hồ lạnh như băng.'Trì Nhạc.' Tần Hải gọi tên hắn. Bả vai mảnh khảnh run lên. Trì Nhạc đem áo khoác trên người cởi ra. Tần Hải chung quy vẫn là nữ tử, chung quy cũng sẽ sợ hãi, thời điểm thân thể mềm mại này ở trong lòng ngực mình mà run rẫy sợ hãi, Trì Nhạc phát hiện, hắn hận không đứng dậy. Nàng thương tổn người hắn yêu nhất, chính là, hung thủ chân chính cũng là nàng. Tần Hải nhìn đến Trì Nhạc lộ ra vẻ mặt chưa từng có. Giữa sự hoảng hốt, nàng giống như nhìn thấy đôi mắt hắn ngấn lệ. Lệ quang kia lóe lên một chút, rất nhanh biến mất. 'Vì cái gì ngốc như vậy?' Thanh âm Trì Nhạc trầm thấp, mỏi mệt. Tần Hải lắc lắc đầu, một lần lại một lần kêu gào tên hắn. Trì Nhac, Trì Nhạc. Trì Nhac. Nàng yêu hắn. Hắn biết, nhưng biết quá muộn. Nếu hắn sớm phát hiện, có lẽ hết thảy không đến nỗi không thể vãn hồi như thế. Là ta không tốt, đã hãm ngươi quá sâu. Trì Nhạc mở cửa xe, bế Tần Hải vào. Tần Hải gầy yếu, nhẹ nhàng giống như không có sức nặng. Ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu, đường về nhà, vừa lạnh, vừa dài. Tần Hải chấn kinh quá độ, nằm ở trên ghế phó lái mệt mỏi thiếp đi. Tóc mái hỗn độn che khuất khuôn mặt nhỏ xinh. Trên mặt, là dấu vết khói bụi của lửa, lớp trang điểm bị nước mắt làm cho loang lổ, tiều tụy khiến người ta đau lòng. Trì Nhạc nhớ tới Trần Đấu, có lẽ thời điểm năm đó bọn họ chia tay, Trần Đấu cũng không có tiêu sái như vậy. Chính là nàng rất kiên cường, kiên cường đến nỗi làm hắn quên, nàng cũng là một cô gái yếu ớt, cần được che chở. Nhà của Tần Hải, vừa nhìn biết ngay là dòng dõi thư hương dịu dàng lịch sự tao nhã. Trì Nhạc từ trên sô pha đứng lên, hơi hơi vuốt cằm. 'Tình huống đại khái chính là như vậy, Tần Hải cần nghỉ ngơi, làm phiền bác chăm sóc nàng chu đáo, phía bên trường học, cháu sẽ xử lý. Cáo từ.'Hắn nói xong, hướng ngoài cửa mà đi. 'Trì Nhạc!' Tần Hải bị thương chưa từ bỏ ý định còn muốn đuổi theo. 'Tần Hải', Trì Nhạc cũng không có quay đầu lại, thanh âm hắn có chút mỏi mệt, 'Đừng trở thành Phong Hòa.' Nói xong, sải bước đi ra ngoài. Tần hải cuối cùng sụi lơ trên mặt đất, nàng biết, bọn họ trong lúc đó, cuối cùng đã kết thúc. Không một chút hy vọng nào. Trì Nhạc mở cửa xe, người vào vị trí lái của mình. Đêm dày chuyển sáng, chân trời hơi hơi trắng bệch, bóng dáng cao lớn trong xe, có vẻ vừa cô độc vừa buồn thương. Trì Nhạc từ trong túi lấy ra một con mèo được điêu khắc bằng gỗ. Con mèo nhỏ ngủ say cuộn thành một đoàn, giống như đúc, tinh xảo đáng yêu, bên ngoài thân tượng điêu khắc còn mặc một chiếc quần lót. Trì Nhạc vốn chờ mong Lục Tỉ nói ra: 'Sao giống đồ vật của nữ tử vậy.' Đúng vậy, mèo là hắn tự khắc, cái áo khoác nhỏ dệt bằng kim cũng là một tay hắn dệt. Mèo là bộ dáng của Lục Tỉ trong mắt hắn, chiếc áo khoác dệt kim được mặt trên con mèo, là muốn làm cho Lục Tỉ khi chạm đến tượng gỗ, thứ nhất là cảm thấy ấm áp, không còn như vậy lạnh. Nhưng mà hắn không sợ lạnh, Trì Nhạc biết điều đó. Hắn thậm chí còn bị bệnh mê luyến hương vị lạnh như băng. Nhưng Trì Nhạc hy vọng có thể làm ấm hắn. Xe được phát động. Động cơ nổ vang một tiếng rồi đi xa. Giờ phút này trong đầu Trì Nhạc chỉ có một ý nghĩ. Muốn gặp Lục Tỉ. Muốn gặp hắn. Ngày mai, là ngày hắn dự định tỏ tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]