“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền nhanh chóng càn quét xong cơm nước, “Có vấn đề gì cứ hỏi”.
Tần Tử Giác không lập tức đưa ra câu hỏi, y im lặng đưa tay lấy hộp cơm từ tay Từ Nhàn Thuyền, ném vào thùng rác bên cạnh.
Từ Nhàn Thuyền sửng sốt một chút rồi tự động nói: “Có phải anh muốn hỏi mẹ anh đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tần Tử Giác nhìn qua, cậu nhún vai, thật thà nói: “Tôi cũng không biết”.
Cậu phát hiện mình đang ở vào vị trí rất khó xử.
Cậu là ông chủ của một cửa hàng tại gia, giao dịch với đủ mọi loại người. Những giao dịch phải được tiến hành trong bóng tối, bởi vì hàng hóa không phải đồ thường. Cầu công danh, cầu tiền tài, cầu trường sinh… Mọi người ôm trong lòng nguyện vọng mãnh liệt đi tới trước mặt cậu, cùng cậu ký thỏa thuận, mua đi đồ vật có thể trợ giúp họ một bước lên trời. Có đôi khi là một quyển sách, một cái dĩa nhỏ, một đôi nhẫn hay thậm chí chỉ là một sợi tóc. Cậu đưa ra hàng hóa, nhận lại hồi báo. Trên một ý nghĩa nào đó, đây là quy củ đứng đầu của thương nhân.
Nhưng cậu kinh doanh cửa hàng song song đó còn cả quỷ môn quan.
Dục thượng hoàng tuyền lộ, tiên quá quỷ môn quan. Một khi bước vào cửa hàng này, từ góc độ nào đó mà nói, họ không còn có thể coi là con người trọn vẹn. Đồ vật bán cho người, cuối cùng cũng sẽ trở về, đi qua nó bước lên đường hoàng tuyền.
Cậu tựa như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302925/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.