Từ Nhàn Thuyền đưa tay sờ sờ túi, bên trái rồi bên phải, lấy ra một nửa cây đũa gỗ, động tác cực nhanh điểm vào mi tâm của Cao Thông.
“Làm gì đó?”. Cao Thông lui ra phía sau, lạnh giọng hỏi.
“Xem anh có phải bị quỷ nhập không”. Từ Nhàn Thuyền thu tay về, cười hì hì nói.
“Cái này đối với tôi vô dụng”. Cao Thông trừng mắt liếc cậu, xoay người đi tới phía trước.
Nói cách khác, hắn thừa nhận mình là quỷ? Từ Nhàn Thuyền chọt người Tần Tử Giác hỏi: “Này, anh tin không?”
“Uh”.
A? A!
Muốn Tần Tử Giác thừa nhận trên thế giới này có quỷ còn không bằng kêu y đi tìm chết sao? Thế nhưng lần này đã tin nhanh như vậy rồi?
“Hai nhân cách”. Tần Tử Giác nhìn biểu tình đặc sắc không gì sánh được của Từ Nhàn Thuyền, không nhịn được giải thích một câu.
“…”. Biết ngay mà. Từ Nhàn Thuyền suy sụp rủ vai, chán nản đi theo Cao Thông.
Cao Thông dừng lại ở cuối hành lang, đẩy cánh cửa trước mặt, đi vào bên trong phòng giải phẫu. Hắn tựa trên cánh cửa, hành lang yên tĩnh dần dần náo nhiệt.
Các y tá mặc y phục trắng đi lại tới lui, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, hình như đã xảy ra chuyện rất khẩn cấp. Một đám người đứng bên ngoài cửa, già có trẻ có, trong đó có một người đàn ông lo lắng đang không ngừng xoa xoa hai tay.
Cánh cửa bên trong mở ra, một gã bác sĩ bước ra, xuyên qua thân thể Cao Thông đi tới trước mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302923/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.