Một trận gió lùa vào, cán dù lung lay, nước chảy xuống trên mặt đất càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một chữ số thật to trên mặt đất ——
9
9? Cứu?
Ngoại trừ cái này, Từ Nhàn Thuyền không nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác.
Cửa hàng nhỏ đúng là Quỷ môn quan, vào quan thì phải đi qua nó, ngoài trừ đầu tháng bảy hằng năm thì không còn dịp nào khác. Một vài cô hồn dã quỷ ở lại dương gian sở dĩ cấm kỵ Từ Nhàn Thuyền cũng bởi vì trên người cậu có khí tức của quỷ môn.
Hôm nay dã quỷ nương nhờ trong cây dù, bất chấp khả năng có thể bị áp tải lên đường tới Quỷ môn quan mà xin giúp đỡ, rốt cuộc là ai cần được cứu?
Đang nỗ lực suy nghĩ, Tần Tử Giác đã đi tới nhìn thoáng qua, đè lại cây dù đang lay động rồi đi ra cửa, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”.
Đi đâu? Vẻ mặt Từ Nhàn Thuyền đặt dấu chấm hỏi.
Tần Tử Giác không để ý nghi vấn của cậu, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Suy nghĩ một chút, Từ Nhàn Thuyền cũng vọt chạy theo vào trong màn mưa.
Dù đen không nhỏ nhưng không thể che hết hai người đàn ông cao lớn. Nhìn vóc dáng Tần Tử Giác thon dài nhưng thực ra rất tráng kiện, mặc dù cơ bắp trên người không khoa trương nhưng vô cùng rắn chắc. Mà y hoàn toàn không có ý tứ cùng Từ Nhàn Thuyền chia sẻ đồ che mưa, vì vậy Từ Nhàn Thuyền phải cố gắng nép sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302921/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.