Cao Thông chợt nhớ tới khi còn bé, mẹ đã từng nói với hắn ——
“Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…”(27)
(27) “Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu”: Đi đường ban đêm, chớ quay đầu, chớ quay đầu
Vì sao không được quay đầu lại?
Là do trên cơ thể con người có ba ngọn đèn.
Người ta truyền nhau trên cơ thể người có ba ngọn đèn, ngọn đèn thứ nhất nằm trên đỉnh đầu, hai ngọn đèn còn lại nằm hai bên vai. Mẹ hắn nói rằng, đó là dương hỏa trên thân người sống, chỉ cần ba ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể thương tổn được hắn.
Khi đó hắn còn nhỏ, vẫn thích đuổi theo cái bóng của mình ở dưới ánh đèn đường, vừa nhảy vừa theo sát mẹ. Có một lần hắn phát hiện cái bóng của mình luôn ở phía trước nay đã không thấy đâu, vì vậy hắn la to: “Mình không có bóng!”.
Mẹ quay đầu lại mà quát vào mặt hắn, mắng: “Không được nói bản thân không có bóng! Đó là do ngọn đèn đã đem cái bóng của con giấu ra phía sau”. Bà ôm hắn lên, đặt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Con có bóng, con có…”
Khi đó hắn không biết rằng chỉ có ma quỷ mới không có bóng.
Hắn nói: “Con nghe có người gọi tên con”.
Bà ôm chặt lấy hắn, liên tục nói thầm: “Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…”.
Kì thực ở nơi đó có người gọi hắn, hắn chỉ muốn chuyển trọng tâm câu chuyện để giảm bớt căng thẳng của mẹ.
“Tiểu Thông, con nhớ kỹ, thời điểm đi đường vào ban đêm, nếu có người gọi tên của con, nghìn vạn lần không được quay đầu lại”.
Bởi vì nếu như con quay lại, ngọn đèn trên vai sẽ tắt. Đã không còn đèn, người sẽ bị quỷ chiêu hồn.
Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…
…
Sau khi trốn ra khỏi chiếc xe lửa kinh hoàng kia, bọn họ chạy như điên, đợi đến khi lấy lại tinh thần, bọn họ mới phát hiện cả đám đã bị mất phương hướng trong đêm tối.
Theo thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay, bây giờ là 2h15 nửa đêm, xem ra khi bọn họ ra khỏi xe lửa, thời gian liền trở về lúc bọn họ vừa mới lên xe.
Cao Thông ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh trăng ảm đạm, bóng tối vô biên, ngay cả một ngôi sao cũng chẳng có. Nơi bọn họ đang đứng thoạt nhìn rất hiếm dấu vết con người, xung quanh yên tĩnh, không nghe thấy tiếng côn trùng vẫn thường xuất hiện trong những ngày hè. Cao Thông rùng mình —— quá yên tĩnh.
Tựa như có gì đó ẩn núp trong bóng đêm, ngăn lại tất cả âm thanh chỉ vì chào đón bọn họ.
Lưu Ái Hà được coi là ngoài ý muốn mà gia nhập nhóm, cả nhóm sáu người, tình hình đều không được tốt. Trong đó nghiêm trọng nhất là Dương Diệp và Từ Nhàn Thuyền.
Lúc đó, Dương Diệp từ trên cửa xe ngã xuống, tiện thể kéo theo Từ Nhàn Thuyền, trước không nói lỗ tai trái của Dương Diệp đã không còn, trên cơ thể hai người chằng chịt vết cắt lớn nhỏ của thủy tinh, những vết thương này rất khó xử lý. Dương Diệp vẫn còn đang hôn mê, nãy giờ được Cao Thông cõng. Từ Nhàn Thuyền nằm trên lưng Tần Tử Giác, vết thương chồng chất không thể cử động. Hàn Giai Doanh trong lúc hoảng loạn đã đánh mất giầy, đôi chân bị cọ xát đã không rõ huyết nhục, Lưu Ái Hà bị kinh sợ, tinh thần rất kém, toàn bộ đều hốt hoảng…Một đám người tàn tàn, thương thương, bất đắc dĩ bọn họ phải dừng lại nghỉ ngơi.
Vậy mà khi đã thanh tỉnh lại, tình trạng còn tồi tệ hơn. Trước đó bọn họ đều đang trong trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ nên không thấy mệt cũng chẳng thấy đói, hiện tại dừng lại, các cơ quan đều đang kêu gào ầm ĩ —— cơ bắp trên người run rẩy co giật, đau nhức đến nỗi không thể đứng lên được. Dạ dày sôi trào, muốn nôn ra nhưng lại không nôn được gì. Trải qua vận động quá mức, thể lực bọn họ đã tiêu hao, thế nhưng trong tình huống trước mắt, không có thứ gì có thể cung cấp năng lượng. Nước, đồ ăn, quần áo, vật dụng hằng ngày…Tất cả mọi thứ đều ở bên trong xe lửa.
Thật ra bọn họ không thể không dừng lại, bởi vì ngoại trừ không còn thể lực chống đỡ cơ thể, vài người đã nhận ra được một việc —— bọn họ đã đảo đi đảo lại vài vòng ở cùng một chỗ.
Lưng của Từ Nhàn Thuyền bị thương nghiêm trọng, đang nằm trên chân của Tần Tử Giác, ngoan ngoãn cho đối phương kiểm tra vết thương.
Tần Tử Giác cầm lấy di động chiếu sáng, cố hết sức để thấy rõ vết thương nông sâu trên người Từ Nhàn Thuyền, y không tự chủ được mà nhíu mày. Màu da của Từ Nhàn Thuyền trắng hơn y rất nhiều, bởi vậy từng vệt máu phá lệ nhìn thấy mà giật mình.
Từ Nhàn Thuyền chợt nhớ đã rất lâu rồi mình chưa từng hỏi y câu hỏi: “Này, lần này giải thích thế nào?”
Tần Tử Giác đứng lên, đem người ném cho Cao Thông: “Trò chơi giết người”.
Y nhớ tới lúc còn ở đại học, bản thân thường xuyên chơi game trên máy game cầm tay, “Núi hoang cổ bảo, Đoàn tàu không người, Bệnh viện bỏ hoang”,…Một màn rồi lại một màn, y luôn là người tạo ra tử vong. Bốn năm đại học, y vẫn là sát nhân giữ vững kỉ lục cao nhất. Trong không gian ảo, y gặp một người giết một người. Nhưng những cái này cũng chỉ là số liệu, y chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ đau đớn thế nào nếu có một sinh mạng sinh động biến mất ở trước mắt mình.
Tựa như khi đó, y thấy Từ Nhàn Thuyền không vươn tay ra mà lại đẩy Dương Diệp ra trước, trái tim của y co rút, đau đớn đến mức không thể kiểm soát nổi.
Y nghĩ, y cũng sợ hãi tử vong.
Tử vong là một điều rất kì diệu, nó có thể xảy ra trong một quá trình dài hay có thể chỉ trong nháy mắt. Nó có thể chia rẽ rất nhiều thứ, người yêu thương nhất, trần thế hỗn loạn. Trước đây y cho rằng chết là một quá trình mỗi người đều phải trải qua, oán hận và không cam lòng thì cũng không có ích gì, y nghĩ chết không phải là mất đi, mà nó là một điều hiển nhiên.
Tử vong cách y xa xôi như vậy, với y mà nói, nó là một từ ngữ rất nhợt nhạt, thậm chí còn không nằm trong bảng màu quan trọng của y. Song khi nó thực sự đến gần, khi y thực sự có thể cảm thấy nó, thời điểm chạm đến, y không nhịn được mà tự hỏi, nếu như lúc đó Dương Diệp không kéo theo Từ Nhàn Thuyền?
Nếu như Từ Nhàn Thuyền đã chết?
…
Cao Thông luống cuống chân tay tiếp được người bị ném tới, chẳng biết tại sao hắn lại lẩm bẩm: “Không có gì việc gì phải tức….”
Kim phút yên lặng di chuyển, vô luận hắn chờ đợi cỡ nào, thời gian vẫn cứ thong thả trôi qua.
“Tiểu Thông”. Trong bóng tối có người gọi hắn.
Giọng nói khe khẽ ôn nhu, cực kì giống giọng nói ở trong trí nhớ hắn.
“Tiểu Thông”. Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
“Mẹ?”. Giọng Cao Thông run run hỏi, giọng nói này, giọng nói này…Là của mẹ hắn!
“Tiểu Thông”. Giọng nói kia dịu dàng mà êm ái.
Mẹ…mắt Cao Thông đã ươn ướt.
Đã bao lâu? Đã bao lâu hắn không được nghe giọng nói của mẹ?
Khi còn bé, chính giọng nói này, mẹ ôn nhu vuốt đầu gọi hắn “Tiểu Thông”, mẹ nói, “Tiểu Thông nhà chúng ta là một đứa bé rất ngoan và rất vâng lời”.
Chính giọng nói đặc biệt này đã khích lệ hắn, giáo dục hắn. Khi hắn phạm lỗi thì quở trách hắn, nói với hắn phải biết sửa sai. Khi hắn gục ngã thì cổ vũ hắn, bảo hắn phải kiên cường. Khi hắn kiêu ngạo thì nhắc nhở hắn, bảo hắn phải khiêm tốn.
Giọng nói này đã cho hắn rất nhiều thứ.
Làm sao có thể nào quên? Đây là giọng nói hay nhất và tốt đẹp nhất trên thế giới.
Nước mắt ướt đẫm mặt mũi, hắn không hề biết, bản thân lại ỷ lại và thương nhớ bà như vậy.
“Đừng quay đầu lại”. Đúng lúc đó, Từ Nhàn Thuyền kéo hắn lại.
“Vì sao!?”. Đó là mẹ của hắn mà!
“Dạ hành lộ, mạc hồi đầu”. Từ Nhàn Thuyền lạnh mặt nói, “Mẹ anh không dạy anh sao?”
Nghe được một tiếng “mẹ” này, Cao Thông gần như không khống chế được tính tình của mình: “Đó là mẹ tôi”.
Từ Nhàn Thuyền còn muốn nói gì đó nhưng đã bị chấn động cách đó không xa hút đi lực chú ý ——
Bên phía Hàn Giai Doanh, tựa hồ đã xảy ra chuyện.
Lúc dừng lại, mọi người rất tự nhiên mà chia ra làm hai. Mấy người đàn ông ngồi xuống cùng nhau, Hàn Giai Doanh và Lưu Ái Hà nghỉ ngơi cách đó một chút.
Dừng chân ở nơi vùng hoang dã thế này không phải là một biện pháp an toàn, nhưng bởi vì thân thể không được khỏe nên Từ Nhàn Thuyền lười xía vào. Dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, đến lúc đó dù sao cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Thế nhưng có câu nói như thế này, nhà dột mà còn gặp mưa suốt đêm, đúng là đã có chuyện xảy ra!
Ở bên kia, Hàn Giai Doanh đang ra sức kéo chân Lưu Ái Hà, bởi vì lực kéo rất nhỏ cho nên cô lại bị đối phương kéo đi.
Ra hiệu Cao Thông đỡ dậy, Từ Nhàn Thuyền đi tới hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi không biết”, Hàn Giai Doanh vội vàng nói, “Chị Lưu bỗng nhiên đứng lên, tôi hỏi chị ấy định đi đâu nhưng chị ấy không để ý đến tôi”.
Cao Thông ở một bên chọt Từ Nhàn Thuyền: “Tình hình không được đúng lắm”.
“Đúng vậy, mọi người đều đã nhìn ra”. Từ Nhàn Thuyền lành lạnh nói.
Tình hình đúng là bất thường. Lưu Ái Hà cứ đi thẳng về phía trước, kéo cũng không kéo được, ai kêu cũng không để ý.
Tần Tử Giác đi tới chế trụ Lưu Ái Hà, Lưu Ái Hà dưới sự khống chế của y không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ kinh người.
Từ Nhàn Thuyền nhìn một hồi, trong lòng đã có đáp án.
Trên thân người sống có dương khí, mà loại “dương khí” này có năng lực xua đuổi ma quỷ, “dương khí” tập trung ở trán và hai bên vai, ở trong mắt của Quỷ hồn, nó như là ba ngọn đèn sáng, có thể dẫn đường cho người không đi đến chỗ nguy hiểm.
Thông thường “dương hỏa” trên người nữ giới yếu hơn nam giới một chút, “dương hỏa” của người già trẻ nhỏ sẽ yếu hơn thanh niên trai tráng một chút, “dương hỏa” của người bệnh và người sắp chết nếu so với người khỏe mạnh thì yếu hơn rất nhiều, “ngọn đèn” trên người bọn họ tựa như ngọn nến sắp tắt, rất dễ tạo cơ hội cho cô hồn dã quỷ thừa dịp đó mà chiếm lấy.
Hiện tượng của Lưu Ái Hà, trong tiếng địa phương ở vùng nông thôn thành phố Z gọi là “Quỷ câu hồn”, kỳ thực cùng với “Quỷ đả tường” cũng không khác biệt lắm. Người đi đường vào ban đêm, nhất là ở những chỗ vắng vẻ rất dễ gặp phải “Quỷ đả tường”, người bình thường vào lúc này sẽ bắt đầu sợ hãi, nôn nóng, bất an,…tinh thần có xu hướng sụp đổ. Mà thường thường vào lúc này, ma quỷ tìm kiếm thế thân sẽ bắt chước theo một giọng nói quen thuộc với người đó rồi ở phía sau mà kêu to. Mục đích chính là làm cho người đó quay lại. Khi người đó đã quay lại, “đèn” trên vai sẽ tắt, quỷ có thể chiếm lấy người.
Trong ấn tượng của Từ Nhàn Thuyền, “Quỷ câu hồn” không phải là một phương thức lợi hại, nhưng lại là một trong những phương thức hại chết rất nhiều người. Rất dễ nhận thấy Lưu Ái Hà đã bị gọi và chị ta đã quay đầu lại. “Đèn” trên vai tắt, người bị khống chế, nếu như không phải Hàn Giai Doanh phát hiện sớm, khả năng là chị ta đã tự giết chết mình.
Thật ra phương pháp phá giải “Quỷ câu hồn” rất đơn giản, Từ Nhàn Thuyền đi tới, năm ngón tay chụm lại, bắt đầu từ trán Lưu Ái Hà, dùng sức mà chải đi lên. Động tác của cậu cực nhanh, chải ba lần, ánh mắt Lưu Ái Hà dần dần lấy lại tiêu cự.
“Có chuyện gì thế?”. Lưu Ái Hà thấy Tần Tử Giác đang nắm chặt lấy tay mình, kì lạ hỏi.
Cô nhớ là mình đang kiểm tra vết thương ở chân Hàn Giai Doanh, rồi nghe được một ít âm thanh…Sau đó, giống như cái gì cũng không biết.
Đúng rồi! Giọng nói kia! Cô nghe được giọng nói của con mình!
“Đó là ‘Quỷ câu hồn’”. Từ Nhàn Thuyền vỗ vỗ tay Tần Tử Giác, ra hiệu cho y buông ra, giải thích: “Vừa gọi chị không phải là người, mà là quỷ”.
“Hả?”
“Ở trong rừng núi hoang vu, nếu nghe có người gọi thì ngàn vạn lần không được quay lại”.
“Tôi vừa mới……”
“Không sao rồi”. Từ Nhàn Thuyền giống như xoa dịu mà cười cười.
Trán của Lưu Ái Hà ửng hồng, đó là do kết quả ra sức rất mạnh của Từ Nhàn Thuyền. “Đèn” trên vai phải của chị ta đã tắt, cho nên Từ Nhàn Thuyền chỉ còn nghĩ cách làm cho “ngọn đèn” trên trán sáng rực hơn.
…
Bước vài bước, Cao Thông lấy tay đè lại trán của mình, dùng sức mà chải lên ba lần…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]