Chập tối mùa hè oi bức, Cổ lão gia tựa vào tảng đá trước cửa nhà hút thuốc, tẩu thuốc làm từ tre nên rất nhẹ, đi đâu Cổ lão gia cũng mang theo. Thậm chí sáng sớm thức dậy, chuyện đầu tiên Cổ lão gia làm không phải đánh răng rửa mặt mà là cầm tẩu thuốc kéo một hơi.
Ông nheo mắt nhìn ánh nắng sắp tắt dần, bàn tay gầy nhúm rút từng sợi từng sợi thuốc lá màu vàng đồng rồi vò nặn trong tay, biểu tình có chút nặng trĩu. Thân của tẩu thuốc màu đỏ tím, phía trên là miệng tẩu thuốc tựa hồ đã dùng rất lâu, bị khói thuốc hun tới không còn màu sắc ban đầu. Cổ lão gia phun ra một hơi khói, thoải mái ngẩng đầu lên, khẽ ngâm nga một lão điệu(32) mà chỉ có những người già như ông mới biết được.
(32)Lão điệu: Một loại hình hí khúc ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
Khói trắng lượn lờ, tản đi, bay tới đoàn người phía xa. Ở phía trước, con chó Đại Hoàng sủa lên điên cuồng, Cổ lão gia đứng lên.
“Ông ơi, ông có thể cho chúng cháu xin chút nước và đồ ăn được không?”. Một cô gái trong đoàn người lên tiếng hỏi, cô nằm trên lưng một nam nhân gầy gò, chân không mang giày, “Chúng cháu đến đây du lịch, trên đường không cẩn thận nên đã đánh mất hành lí”.
Cổ lão gia cho Đại Hoàng đang gầm gè một đạp, chậm rãi rít một hơi thuốc.
Cô gái cười lên, giọng nói mềm hơn: “Trên người chúng cháu không có tiền, thế nhưng còn có mấy cái điện thoại di động, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302910/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.