Rắc rắc.
Một cái lỗ tai dài rơi trên mặt đất.
Tay bóng đen cầm một cây kéo may, nó nắm lấy lỗ tai trên đầu, một kéo cắt xuống, rắc rắc.
Nó nhắm cây kéo thẳng vào mặt mình, mũi kéo bén nhọn đâm vào giữa hai lông mày, vạch thẳng một đường xuống tới mũi…môi trên… cằm. Một gương mặt hoàn chỉnh bị chia làm hai nửa, bông vải ào ạt lộ ra bên ngoài.
Khóe miệng nửa gương mặt bên trái giật giật, nó bắt đầu cắt sửa những bộ phận khác trên cơ thể…
Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc,…
Tần Tử Giác bị đánh thức bởi tiếng va chạm, y bật cái đèn ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt lập tức tỏa ra.
“Đánh thức anh hả?”. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Từ Nhàn Thuyền ngồi ở đầu giường, mỉm cười xin lỗi.
Tần Tử Giác xoay người ngồi dậy, im lặng quan sát người đang ngồi xếp bằng kia, ánh mắt băng lãnh. Y luôn rất dễ thanh tỉnh, từ trạng thái ngủ đến khi hoàn toàn tỉnh táo hầu như mất chỉ vài giây.
“Xin lỗi”. Từ Nhàn Thuyền gãi gãi mái tóc rối tung, ngượng ngùng nói: “Tôi có chút lạ chỗ”.
Tần Tử Giác vẫn im lặng, ánh mắt dời đến sàn nhà dưới giường đối phương —— màu gỗ đỏ sậm lót sàn kết hợp với đống bông vải trắng như tuyết có vẻ đặc biệt chói mắt.
“A, cái này…”. Từ Nhàn Thuyền giơ cái chăn khô vắt lên, vô tội nói, “Nó từ trong chăn rơi ra”.
Khóe miệng Tần Tử Giác giật một cái, y chìa tay bấm tắt máy lạnh, lại đem chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302902/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.