Chương trước
Chương sau
Cuộc Gọi Đến (9)
0  0  0
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Làm sao bây giờ?
An Dạ chất vấn chính mình, nghĩ nghĩ, cô thay đổi tiền đề — có thể sống sót không?
Lần này không giống mấy lần trước, thậm chí cô chẳng biết cơn lốc xoáy này hình thành như thế nào, tựa như một cơn sóng thần xuất hiện bất ngờ, đến khi cô phản ứng lại thì đã không kịp bước lên con thuyền Noah nữa(*),chỉ có thể mặc cho nước chảy bèo trôi, bị cuốn vào vực sâu.
(*)Con thuyền Noah: Tàu Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.
Nếu là trước đây, An Dạ luôn xác định được mục tiêu rõ rệt, cô có thể vạch ra kế hoạch rồi tìm một loạt các phương thức cứu trợ.
Ví dụ như lần bị bóng đè, đó chỉ là mộng, chỉ cần không ngủ sẽ không sao; lần Slender thì bị cắn mới bị nhiễm, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp là xong; lần có phân thân kia chỉ cần tàn nhẫn một chút, giết một "bản thân" khác của mình là hết chuyện.
Nhưng lần này lại là cái gì?
Điện thoại ma?
Vì sao lại tìm tới các cô? Vì sao lại tiến hành việc giết chóc dựa theo trang web kia? Nếu đây thật sự là chuyện ma quái thì cũng giống như có kẻ đã triệu hồi ác ma từ trong địa ngục ra vậy....
Nếu gọi điện thoại, vậy cứ hủy cái di động đi là được.
An Dạ gom điện thoại di động của tất cả mọi người lại thành một đống, cô dùng cây rìu để phòng trường hợp khẩn cấp trong cục cảnh sát bổ mạnh một phát.
"Rắc rắc rắc rắc."
Màn hình điện thoại xuất hiện một vài vết nứt loang lổ, vết nứt dần mở rộng rồi nát bấy, hiện ra phần trong tối đen.
An Dạ cảm nhận được một loại khoái cảm khó hiểu, trước mắt cô hiện lên một lớp sương đen mỏng manh, mồ hôi thấm ướt mặt. Có lẽ con người ta luôn có chút nhân tố bạo lực tiềm ẩn, cô vậy mà lại có được sự thoải mái chưa từng có từ trước đến nay, tiếng vỡ nát bén nhọn như thế vọng vào tai, cô lại ngỡ như tiếng trời.
Từ từ đã, cô làm sao vậy?
An Dạ tỉnh táo lại, cô thở hồng hộc, ngã ngồi xuống đất.
Mấy cái điện thoại trên mặt đất đã bị đập nát bét, chia năm xẻ bảy, mùi kim loại nhức mũi lan tỏa ra khiến cô gom lại được những suy nghĩ đang tứ tán của mình, ý thức An Dạ tựa như những tàn hồn trôi dạt khắp nơi, trong tích tắc đã hút trở về cơ thể.
"Chị An Dạ?" Lâm Tiểu Nhã đã tỉnh, cất tiếng gọi.
"Hả?" An Dạ nở nụ cười cứng đờ, nói với Lâm Tiểu Nhã, "Không sao đâu, em xem.... không sao mà, ít nhất thì nó không thể gọi điện thoại cho chúng ta được nữa, cũng không thể tìm thấy chúng ta."
"Làm vậy thực sự có tác dụng sao?" Giọng Lâm Tiểu Nhã mang theo sự run rẩy.
"Đừng lo." An Dạ vừa duỗi tay vuốt tóc cô bé, vừa lẩm bẩm lầm bầm: "Chúng ta đều sẽ sống sót, cho dù tất cả đều là chuyện ma quái thì cũng không có gì đáng sợ. Đừng lo lắng, đừng lo lắng...."
Trên thực tế, An Dạ là đang nói cho chính bản thân mình nghe chứ trong lòng cô hoàn toàn không chắc chắn.
An Dạ cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng nở nụ cười nhạt.
Đúng vậy, cô ý thức được bây giờ mới là điện thoại ma thật sự, bắt đầu từ giờ trở đi.
Trước đây chỉ là một vài trò đùa dai nho nhỏ, thế nhưng vì Trần Tĩnh và Tiểu Di lạm dụng cách làm của điện thoại ma, khinh nhờn quỷ thần nên cuộc gọi tử vong mới thật sự xảy ra. Có lẽ, các cô.... ai cũng trốn không thoát!
An Dạ lầm bầm tự nói: "Lúc tìm được em, chị đã từng nhìn thấy có một cánh tay túm chặt cẳng chân chị."
Lâm Tiểu Nhã hỏi: "Là quỷ sao?"
Cô lắc đầu: "Nhưng đến cuối cùng, chị mới phát hiện là chính mình đã tự tay túm chân mình."
"Sao lại thế được, xuất hiện ảo giác ư?"
"Các loại thuốc gây ra ảo giác thì có rất nhiều, nhưng nếu chỉ là một luồng ý thức mà có thể thao túng khiến đại não con người sinh ra ảo giác chân thật như vậy, nó sẽ là cái gì đây?"
Lâm Tiểu Nhã á khẩu không trả lời được.
An Dạ: "Suýt chút nữa chị đã giết chính mình, sau khi cuộc gọi tử vong thật sự gọi đến, chị phát hiện những cái đó đều là những việc con người không thể nào làm được.
"Chị An Dạ?"
"Nếu không gặp sự cố dẫn đến cái chết, chúng ta cũng có thể sẽ tự sát." An Dạ kết luận.
"Tự sát ư...." Lý Tương sởn tóc gáy.
An Dạ hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Di đâu?"
Tiểu Chu đáp: "Đang bị tạm giam, sao thế?"
"Trong số chúng ta, có thể chống lại quỷ thần cũng chỉ có cô ấy, mà cô ấy cũng là đối tượng điện thoại ma đang truy nã, cần phải hợp tác cùng cô ấy!" An Dạ nói một cách dứt khoát.
Bạch Hành đề nghị: "Để anh đi, nếu không, con bé sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu."
"Em đi cùng anh." An Dạ đuổi theo anh.
10:00h tối ngày 26 tháng 03, lúc này cách thời hạn cuối cùng của thông báo tử vong khoảng năm, sáu ngày.
Phòng tạm giam trong cục cảnh sát tạm thời bị cải tạo thành phòng giam kín mít, bên trong chỉ có một chiếc đèn bàn loại nhỏ, tia sáng tối tăm bao phủ Tiểu Di đang mơ màng sắp ngủ.
Đến khi Bạch Hành tới gần, Tiểu Di bỗng giật mình thức tỉnh.
Cô ngẩng đầu, thật cảnh giác nhìn chăm chú từng cử động một của An Dạ và Bạch Hành, hỏi: "Có việc gì?"
Bạch Hành nói thẳng: "Có chuyện cần cô, có thể bàn điều kiện."
"Sau khi xong chuyện phải thả tôi đi."
"Được."
Tiểu Di hỏi: "Chuyện gì?"
An Dạ: "Điện thoại ma đã thật sự xảy ra."
"Điện thoại ma?"
"Không biết vì sao, từ ban đầu chỉ là trò đùa dai của cô mà bốn người chúng ta hiện tại đã thật sự nhận được điện thoại ma, trên danh sách tử vong có bốn cái tên, tuy không biết cô thì sao nhưng ba người chúng tôi đều đã nhận được cuộc gọi tử vong rồi."
"Ồ, vậy bây giờ cũng có tôi, tôi cũng nhận được cuộc gọi đó." Tiểu Di đáp, "Các người muốn tôi làm gì?"
"Dùng năng lực tiên đoán của cô liều mạng với nó, tránh thoát được cho tới khi hết thời hạn tử vong là xong." Bạch Hành nói.
Tiểu Di liếm liếm khoé môi, dùng nước bọt thấm ướt môi dưới, suy nghĩ rồi bảo: "Anh cũng biết năng lực của tôi chỉ có thể thay đổi đồ vật, hơn nữa chỉ là những chỗ mà ánh mắt tôi nhìn tới được, nếu tôi nhìn không tới thì bó tay."
"Thế nên bốn người chúng ta phải ở cạnh nhau mọi lúc mọi nơi?" An Dạ chần chừ nêu ý kiến.
"Trên lý thuyết, vậy cũng không sai nhưng nếu thật sự là điện thoại ma, tôi cũng có thể không có cách nào, cô hiểu chứ?"
"Tôi hiểu." Trong lòng An Dạ rất rõ, cho dù năng lực Tiểu Di khác với người thường thế nào đi nữa thì cô ấy cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Cho nên cô ấy có thể bảo đảm được sự an toàn cho mấy người An Dạ hay không, chẳng ai nói trước được.
"Cách thời hạn tử vong còn vài ngày, mà bây giờ tôi muốn đi ăn một bữa thật no nê." Tiểu Di đưa ra một điều kiện khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Tiểu Di cau mày, nhắc tới ăn, giọng nói đột nhiên mềm nhũn ra: "Không được sao? Trò chuyện cũng tiêu hao nhiều thể lực lắm đó."
"Cô là trốn tới đây?" Bạch Hành bất ngờ hỏi một câu.
Tròng mắt Tiểu Di đảo một vòng, không nói không rằng.
"Quả nhiên là trốn tới đây."
"Tiêu hết tiền rồi, vì muốn diễn tốt thân phận nữ sinh trung học mà tôi đã rất cố gắng nhịn ăn nhịn xài, đây chính là một trong những nguyên nhân tôi muốn tìm anh."
Bạch Hành mím môi nhịn cười.
"Tôi mời cô, muốn ăn món gì?"
"Muốn ăn.... đi dạo một vòng thử xem đã." Tiểu Di đột nhiên hăng hái, đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài, cũng không có ai cự tuyệt cô.
An Dạ nghĩ nghĩ, quả thật tối nay chưa ăn gì cả, huống hồ dù có nấp trong cục cảnh sát cũng chưa chắc tránh được ma quỷ tấn công nên tất cả mọi người đều được cô mời, đi đến một tiệm lẩu gần đấy ăn.
Trên đường lái xe đến đó, An Dạ thấy Tiểu Di dán sát vào cửa sổ xe với đầy vẻ chờ mong thì đột nhiên cất tiếng hỏi: "Trước tới giờ cô rất ít được ra ngoài ăn sao?"
"Hầu như là không có cơ hội, mấy người kia sợ năng lực của tôi biến mất, thậm chí còn nghiên cứu ra thực đơn nhằm có lợi cho khả năng biết trước của tôi. Tôi chịu không nổi nên mới trốn ra." Tiểu Di đáp.
An Dạ bỗng cảm thấy cô bé này thật đáng thương, nhưng cảm xúc thương hại còn chưa kịp biểu lộ ra thì đã bị giọng nói đều đều của Tiểu Di chặn lại: "Đừng vội thương hại tôi, loại người như tôi có nhiều thủ đoạn lắm, nếu không, cô cho rằng một mình tôi sao có thể sống được đây?"
"Cũng đúng."
Chọn một quán lẩu gia đình mang phong cách hoài cổ, Tiểu Di đi theo Bạch Hành chọn nguyên liệu, mấy người khác thì đối với cô tránh không kịp, thậm chí là trốn khá xa.
Tiểu Chu nói: "Ăn cơm cùng cô ta thật sự không sao chớ? Có cần phải bịt miệng cô ta lại không? Lỡ đâu con bé này rủa tôi bị chết đuối trong nước lẩu thì sao?"
Mũ Lưỡi Trai liếc xéo Tiểu Chu: "Vậy ha, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy."
Tiểu Chu: "......."
Mấy câu bông đùa của mọi người đã giúp tâm tình An Dạ vốn đang phiền muộn đỡ hơn rất nhiều. Cô hít sâu một hơi, cố đè xuống nội tâm sợ hãi, khiến bản thân tập trung vào niềm vui sướng vì được ăn ngon.
Không chỉ một cái lẩu mà Tiểu Di còn gọi thêm vài món ăn kèm nữa.
Cô cầm đôi đũa gắp mỗi thứ một chút, trên mặt nở nụ cười với má lúm đồng tiền.
An Dạ ăn mà không nếm được mùi vị gì, cô gắp một trái đậu bắp chấm vào chén nước sốt dấm tương rồi cho vào miệng.
Vị nhơn nhớt của đậu bắp hoà với nước sốt sền sệt đậm đà lập tức khiến nụ vị giác của An Dạ tình nguyện trở thành tù binh, cả cơ thể cô như được sống lại.
Bạch Hành cất tiếng: "Di động đã bị đập vỡ, không còn công cụ để tử thần gọi đến nữa nên không cần lo lắng cuộc gọi tử vong, trước cứ ăn uống cho no, mấy chuyện khác tính sau."
Anh nói rất có lý, bây giờ nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng giải quyết được gì. Huống chi Bạch Hành còn ở ngay bên cạnh cô, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì anh luôn luôn có cách tháo gỡ.
Nhưng nếu như anh không còn nữa....
An Dạ lại nhớ đến lời nói lúc trước của Bạch Hành rằng anh sắp sửa phải rời xa cô.
Cho nên lần này cô khác thường như vậy, cứ đứng ngồi không yên là bởi vì Bạch Hành đã nói câu ly biệt, mới khiến cô không còn cảm giác an toàn nữa?
Cũng chỉ có một khả năng này thôi, không ngờ Bạch Hành lại ảnh hưởng đến cô lớn như thế, trong vô thức đã thấm sâu vào xương tủy, trở thành một bộ phận cơ thể cô.
Lâm Tiểu Nhã đột nhiên lên tiếng: "Thật ra truyền thuyết điện thoại ma là có thật."
"Sao?" An Dạ tỉnh táo tinh thần, "Em nói sao? Đây không phải chỉ là chuyện trùng hợp thôi ư, thế nào lại....?"
Lý Tương bổ sung: "Cậu nói là số 47?"
"Cái gì số 47?" An Dạ nhíu mày đầy khó hiểu.
"Trên thực tế, điện thoại ma là truyền thuyết xuất phát từ trường của tụi em." Lâm Tiểu Nhã đáp.
"Trường học của các em?" Hình như truyền thuyết này xuất phát từ một nơi nào đó nhưng đã lan truyền rất nhanh khắp quận Hoàng Sơn, hầu như chẳng có ai cẩn thận tìm hiểu xem tin đồn nay bắt đầu từ đâu.
Tiểu Di bổ sung thêm: "A, chính là học sinh mãi không chịu biến mất kia?"
"Ừm" Lý Tương gật đầu.
HẾT CHƯƠNG 86
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.