🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy ngày liên tục Giản Thư cứ hôn mê rồi lại tỉnh dậy cũng lấy lại được sức lực, anh mở mắt ra nhìn Lê Hành, Lê Hành đi tới chỗ nào, ánh mắt của anh liền đuổi theo tới đó, anh không nói gì, chỉ nhìn hắn cười như thể dù có nhìn như thế nào đi nữa anh cũng không thấy đủ.

Lê Hành tiêu sái dùng quãng thời gian dài cùng Giản Thư nhìn nhau, hai người đàn ông ba mươi tuổi cứ trừng mắt nhìn nhau cười, nhưng người trong cuộc không cảm thấy kỳ ​​quái chút nào.

Đến đêm giao thừa hôm ấy, Giản Thư đã lấy lại chút tinh thần, có thể ăn một chút gì đó, tuy rằng sốt nhẹ vẫn chưa hết, trong người cũng không tỉnh táo lắm, nhưng tình hình cuối cùng cũng đã ổn định, máu không còn chảy nữa.

Mẹ Lê nấu một bình canh giữ ấm đầy ắp gửi cho Giản Thư, liên tục dặn dò Lê Hành phải bảo quản thật cẩn thận. Hai vị lão nhân gần đây bận trông chừng Jelly, nhìn tiểu công chúa càng ngày càng tròn, ăn được ngủ được càng tin tưởng quan điểm "Cơ thể Tiểu Thư hư nhược thành như vậy nhất định là vì con trai mình chăm sóc không tốt.", lúc hai người đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm Giản Thư, nói chuyện một hồi lại không khỏi quở trách Lê Hành, Giản Thư nghe xong lại không đành lòng, dùng giọng nói nhỏ như muỗi như kêu biện hộ cho chồng mình vài lời.

Lê Hành mở ấm canh mẹ mang tới, trong phòng bệnh không lớn liền tản ra mùi thức ăn thơm phức, trong thoáng chốc, mùi thuốc lạnh lẽo khó chịu dần dần phai nhạt, tựa như cuối cùng cũng trong căn phòng này cũng có hơi thở của con người.

Giản Thư không có cảm giác thèm ăn, vị giác bị thuốc làm tê liệt, không thể phân biệt rõ mùi vị, chỉ là nhìn thấy Lê Hành vui vẻ, anh cũng cảm thấy rất vui, được Lê Hành đút canh nên miễn cưỡng ăn được hai muỗng, nhưng sau khi ăn xong cả người bắt đầu cảm thấy không thoải mái, dạ dày chướng lên còn có chút buồn nôn. Lê Hành nhìn Giản Thư khó chịu lại đau lòng đến mức hoảng sợ, càng không nỡ bức bách, vuốt tóc anh hỏi chỗ nào không thoải mái. Giản Thư lắc lắc đầu, mất công tốn sức mà thở hổn hển mấy cái mới nói với Lê Hành:

"Em không muốn ăn..."

Lời này là thật nhưng cũng mang một chút làm nũng khiến lòng Lê Hành nhột nhạt.

"Vậy thì không ăn nữa, lát nữa lại ăn. Em có muốn uống nước không?"

Giản Thư suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu, cau mày nói: "Đắng..."

"Anh pha thêm cho em chút mật ong nhé? Hoặc là thêm một viên đường, em uống không?" Lê Hành kiên trì nói.

Giản Thư bật cười, kéo Lê Hành không cho hắn rời khỏi đầu giường, dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay Lê Hành, động tác mang theo hàm ý trêu chọc.

"A Hành," anh nói, "năm mới sắp đến rồi."

"Một năm khó khăn nhất của A Thư của chúng ta đã trôi qua rồi." Lê Hành hôn lên đỉnh đầu của Giản Thư, hắn không dám chạm vào bất cứ nơi nào khác.

"Đêm giao thừa nào cũng khiến anh không được nghỉ ngơi, còn phải chăm sóc em..." Giản Thư ủ rũ thở dài, cái đầu hơi dịch sang một bên, tìm kiếm vòng tay của Lê Hành.

Lê Hành lúc này không dám ngồi ở trên giường liền duỗi một cánh tay ra ôm Giản Thư, nửa người lơ lửng trên không trung, thần sắc căng thẳng. Giản Thư dở khóc dởi cười nhìn tư thế khó xử của hắn, nhưng không nói gì. Hiện tại anh muốn ích kỷ một phút chốc, ngã vào trong vòng tay mà anh nhớ mong sớm chiều, đến lúc ngủ mê man cũng còn quyến luyến.

"Anh cảm thấy mình giống như vừa mới trải qua luân hồi." Lê Hành nói: "Đêm giao thừa năm ngoái, anh không biết phải làm sao để đối xử tốt với em. Khi đó nhìn thấy em, anh đã muốn trao cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất, để em không bao giờ bị tổn thương nữa, nhưng anh lại sợ em từ chối - năm nay, ít nhất anh có thể đồng hành cùng em bất cứ lúc nào, chúng ta có tất cả, còn có con gái, em sẽ khỏe lên, chúng ta sẽ ở bên nhau, sau này mỗi ngày anh đều có thể nghĩ, làm sao để tốt với em, nghĩ rõ ràng liền lập tức hành động, em sẽ từ từ khôi phục, hơn nữa ít nhất anh cũng không cần lo lắng em sẽ cô đơn một mình."

Giọng nói của Lê Hành có một chút chua xót, Giản Thư hiểu những gì hắn nói vừa để anh biết vừa để trấn an chính mình. Giản Thư lặng lẽ nghe hắn nói xong, đột nhiên hỏi:

"Con gái... thế nào rồi?"

"Vẫn khỏe, béo trắng mập mạp, nhũ danh là Jelly. À đúng rồi, anh có suy nghĩ cho con bé một cái tên nhưng vẫn chưa quyết định, anh muốn thương lượng với em đã."

Giản Thư nhìn Lê Hành thật sâu, nở nụ cười.

"Anh muốn để con bé theo họ em, còn tên là..."

"Họ Lê đi." Giản Thư cắt ngang, "Em muốn nhìn thấy bóng dáng của anh từ con bé."

Lê Hành do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nói cũng được.

Giản Thư hỏi lại, "Còn tên?"

"Thừa Sơ – 'Thừa sơ tễ chi tân cảnh', con gái là khởi đầu mới của chúng ta."

"Lê Thừa Sơ." Giản Thư đọc lại cái tên, hài lòng cười rộ lên, nói với Lê Hành, "A Hành, anh giỏi quá."



"Không giỏi bằng em, khó khăn như vậy, trở về bên cạnh anh."

Khi Lê Hành nói câu này, nước mắt đột nhiên rơi không kiểm soát được.

"Không sao cả, em không cảm thấy khó chịu." Giản Thư chân thành nói.

Nỗi đau trên người dù có tăng gấp mười lần nữa cũng không sánh được với sự dày vò tâm lý lúc trước. Khoảng thời gian chờ Jelly chào đời, mỗi một giây hai người đều sợ phải chia lìa, càng không thể rời bỏ thì càng không thể thích ứng với sợ hãi. Tuy rằng bây giờ cơ thể không thoải mái nhưng tâm lý thả lỏng không ít, cả hai đều biết đôi bên còn có thể đồng hành cùng nhau trên con đường rất dài, sau này có ốm đau bệnh tật cũng không khiến họ thấp thỏm.

"Nếu anh ở với em nhiều hơn, em sẽ không khó chịu." Giản Thư kéo tay của Lê Hành qua hôn một cái, nói với hắn.

Ngày Giản Thư được chuyển đến phòng bệnh thường, anh nói anh muốn ăn cháo của quán ăn cạnh nhà. Đã nhiều ngày anh không ăn được gì, mỗi bữa ăn chỉ húp được hai ngụm canh đã cảm thấy chướng bụng, lúc này anh nói muốn ăn đã khiến Lê Hành vui đến phát rồ, hắn liền nhờ mẹ mình chăm sóc Giản Thư, còn mình lập tức đi mua cháo.

Khi hắn về thì thấy cha Lê cũng tới, ông còn bế Jelly tròn vo trên tay. Giản Thư không được ôm đứa nhỏ, chỉ có thể đặt con bên gối của mình trêu đùa, hai lão nhân cũng chuyển ghế đến ngồi bên cạnh giường, chăm chăm nhìn Jelly khoa tay múa chân vui vẻ. Giản Thư dường như đang nói chuyện với đứa bé nhưng giọng nói quá nhỏ khiến Lê Hành đứng ở cửa phòng không thể nghe thấy.

Chỉ nhìn như thế này thôi, cảm giác đẹp đến mức như một giấc mơ.

Cha Lê là người đầu tiên nhận thấy có người đang đi vào, quay đầu lại thì thấy là con trai mình liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn tiến vào. Giản Thư vừa thấy hắn liền nở nụ cười, khẽ giơ tay lên muốn Lê Hành nắm.

"Lần đầu gặp con gái, cảm giác thế nào?"

Lê Hành trực tiếp ngồi ở trên giường, nắm tay Giản Thư, sờ sờ vẫn còn lạnh, ngón tay bất giác khẽ run, là biểu hiện của mất sức. Lê Hành tràn đầy thương tiếc, tỉ mỉ xoa xoa tay cho Giản Thư, cố gắng cho anh chút nhiệt độ.

"Con nhận ra em, nhưng em lại không biết con." Giản Thư thở nhẹ đáp.

Mẹ Lê ngồi một bên thay Giản Thư cáo trạng: "Đại tiểu thư này, thấy ba nó là liền giống như bị tăng động giảm chú ý vậy đó, vừa rồi còn tán lên mặt Tiểu Thư một cái, chút nữa là đụng tới kim châm trên cổ rồi."

Cha Lê nghe vậy cười khẽ.

"Không sao đâu ạ." Giản Thư nói, "Con bé chỉ đang vui vẻ thôi, sẽ không làm con đau..."

Lê Hành nhìn một chút, xác thực Giản Thư không sao, lúc này mới nhẹ nhõm, giả vờ ra vẻ tức giận trừng Jelly:

"Lê Thừa Sơ, ngay cả một chút bộ dáng của thục nữ con cũng không có!"

Jelly nghe thấy âm thanh liền dừng động tác mờ mịt nhìn Lê Hành, nửa ngày sau mới "A" một tiếng, bắt đầu chép chép miệng.

Giản Thư cười nhẹ, đưa tay lên lau nước miếng trên khóe miệng của Jelly, cũng cẩn thận kim châm trên cánh tay không để tay con gái nhỏ chạm vào, nói với Lê Hành:

"Con không quen tên thật... không biết anh đang gọi nó đâu."

"Vậy thì cần gọi nhiều một chút, biệt danh nhiều lắm cũng chỉ gọi đến lúc đi học tiểu học, sau này không dùng được."

"Anh nghĩ xa quá..." Giản Thư trêu chọc Lê Hành một câu.

Mẹ Lê phá lên cười, xen vào: "Lê Hành từng vì chuyện này mà bị tổn thương sâu sắc nên mới có bóng ma tâm lý đó!"

"Mẹ!" Lê Hành bất mãn ngắt lời, nhưng vô ích.

"Con biết biệt danh của nó lúc nhỏ là gì không?" Mẹ Lê cười lớn.

Giản Thư nhìn Lê Hành đầy mong đợi, thấy vẻ không tình nguyện trên mặt hắn, anh có ý đồ xấu mà thuyết phục, "Tự anh nói sẽ ít xấu hổ hơn một tí, ngược lại, đằng nào cũng phải cho em biết."

Lê Hành chưa kịp nói, cha Lê đột nhiên nghiêm nghị nói từ phía sau: "Nó tên là Tráng Tráng, ba đặt đấy."

Mẹ Lê càng cười đến không kiềm chế được, Giản Thư cũng không kìm được, bảo vệ vết mổ trên bụng dưới của mình mà cười nhẹ.



"Này, các người được lắm..." Lê Hành chỉ cảm thấy mặt mày đỏ bừng, từ nay về sau không thể đối mặt với người chồng thân yêu của mình nữa.

Hai vị lão nhân ở phòng bệnh hồi lâu, đến trưa mới chịu rời đi, Jelly thì được ở lại cùng hai người bố thêm một lát, Lê Hành son sắt thề thốt hắn hoàn toàn có thể chăm sóc con bé, ngược lại là vị đại tiểu thư này thấy ông bà nội đều đi hết nhưng không đưa mình đi cùng thì miệng nhỏ chẹp một tiếng rồi khóc lên.

Tâm lý Giản Thư biết trẻ con khóc là chuyện bình thường nhưng anh vẫn không kìm được cảm giác đau lòng, khẽ nâng đầu giường lên một chút, bảo Lê Hành đưa Jelly cho anh ôm vào lòng để dỗ dành. Lê Hành ngoan ngoãn nghe lời nhưng tay ôm Jelly cũng không dám buông ra. Chứng xuất huyết sau sinh của Giản Thư vừa mới khá lên nhưng những thứ tạp nham chưa thể tống ra ngoài được, bụng lớn vẫn chưa biến mất. Bác sĩ sợ cưỡng ép sẽ khiến anh bị tiết dịch hoặc tiêm thuốc co hồi tử cung sẽ lại bị xuất huyết nên hằng ngày chỉ có thể truyền thuốc kháng viêm để chống nhiễm trùng và để cơ thể anh tự điều chỉnh.

Kể từ khi Lê Hành nghe được tin này hắn càng sợ chạm vào cái bụng căng phồng của Giản Thư, những bức nệm dính đầy máu đó đến bây giờ mỗi khi nhớ tới hắn đều cảm thấy kinh hãi, đau lòng, e sợ Giản Thư sẽ bị như thế lần nữa.

Hai người một người huýt sáo một người dỗ dành mà giằng co hết nửa ngày mới có thể khiến Jelly hết khóc nhưng lại bắt đầu phun nước miếng lên mặt hai người bố. Giản Thư không nỡ buông đứa nhỏ ra nhưng tay thật sự không còn sức lực, muốn nửa ngồi nửa nằm cũng có chút khó khăn. Lê Hành thấy vậy liền ngồi vào đầu giường, ôm cả hai bảo bối vào lồng ngực, Giản Thư không cần phải ra sức làm gì cả.

Giản Thư cảm thấy thoải mái hơn nhiều, quay sang hôn lên cằm Lê Hành, khi hôn anh còn nhỏ giọng cười, hãy còn chơi được rất vui vẻ. Lê Hành phát hiện, kể từ khi sinh Jelly, A Thư của hắn dường như đã giải tỏa trạng thái cao cấp của một người yêu, anh không còn bị ngăn cách hay đè nén khi có những hành động thân mật với hắn, những lần ve vãn hắn đều toát ra cảm giác thuần túy trời sinh.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Giản Thư như vậy, thậm chí còn không dám mơ tưởng, nhưng bây giờ hắn mơ hồ cảm giác, đây chính là Giản Thư vốn có.

"Ngoan." Lê Hành vỗ vỗ lưng Giản Thư, ấm áp nói, "Em còn có cả một đời để hôn đây."

"Vậy thì... anh phải ở bên em cả đời."

"Tất nhiên, hơn nữa anh đảm bảo sẽ là cả đời của em."

Lê Hành chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh đang đeo vào ngón tay mình, nhìn xuống thì thấy một chiếc nhẫn bạc đơn giản có đính một viên kim cương nhỏ trên ngón áp út của mình, hắn nhận ra ý nghĩa của nó, viền mắt chợt ươn ướt.

"Buổi hòa nhạc đêm đó, anh muốn cầu hôn em, em biết." Giọng của Giản Thư nhẹ nhàng, mang theo vài phần dịu dàng động lòng người, "Nếu anh nói ra, em khẳng định mình sẽ không nhịn được mà đồng ý... Nhưng em không thể, lúc đó..."

"Anh biết." Lê Hành nói.

"Nhưng bây giờ nhất định có thể, em muốn cả đời đều nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, sinh hoạt cùng anh, ở bên cạnh anh."

"Được."

"Cuộc đời của em sẽ còn dài, anh đừng lo lắng." Giản Thư vốn đã hơi mất sức, trong lời nói có một tiếng thở dốc nhẹ.

"Không thành vấn đề, em muốn dài bao lâu anh liền ở cùng em bấy lâu."

"A Hành, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Lê Hành nói.

Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau trên ngón tay áp út của hai người đều rất sáng, dường như sáng đến mức cả đời này người ta sẽ không bao giờ quên được ánh sáng ấy.

Một lúc lâu sau, Lê Hành nhìn thấy Giản Thư chép lại bài thơ kia.

Trang trước của bài thơ đó viết: "Tôi hỏi Trương Bắc Xuyên (*): 'Tại sao xã hội của chúng ta lại không chấp nhận đồng tính luyến ái?', ông ấy nói: 'Bởi vì trong văn hóa tình dục của chúng ta, khả năng sinh sản được xem là mục đích của tình dục, coi sự vô minh là trong sạch, ngu dốt là đức hạnh và thành kiến ​​là nguyên tắc.'"

Trang sau của bài thơ lại viết: "Đợi đến khi tóc người bạc trắng, đợi đến khi không phân biệt được các mùa giao chuyển, mới dám nói lời yêu thương." (**)

Lê Hành nghĩ, hóa ra đây là con đường mà họ đã cùng nhau đi đến.

- CHÍNH VĂN HOÀN –

(*) Trương Bắc Xuyên: là một nhà nghiên cứu, bác sĩ da liễu, nhà hoạt động LGBT và chuyên gia phòng chống AIDS người Trung Quốc. Ban đầu ông học da liễu dưới sự hướng dẫn của bác sĩ da liễu Qin Shide ở Đại học Thanh Đảo, nhưng sau đó ông quyết định bỏ ngành và theo đuổi nghiên cứu về các vấn đề LGBT sau khi thấy giáo viên của mình bị phân biệt đối xử do khuynh hướng tình dục của giáo viên.

(**) Lời bài hát "Mercury records" – Quách Đỉnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.