Giản Thư để Lê Hành đỡ mình, tay chân cứng đờ trở lại phòng bệnh, như thể đột nhiên bị liệt, nhưng anh không còn chống cự tư thế này nữa. Khi đi ngang qua quầy y tá, anh thực sự nghe thấy một tràng giọng hạ thấp thán phục và bình luận thiện chí, mặc dù không nghe rõ những cô gái nhỏ đang nói gì, nhưng Giản Thư đột nhiên cảm thấy những chuyện này không làm mình khó chịu như vậy, ngược lại dưới đáy lòng lại sinh ra một cảm giác thẹn thùng.
Thẹn thùng--
Cái loại tâm trạng vừa lo lắng vừa vui vẻ này, nếu không phải ngày hôm nay gặp đến tận hai lần thì Giản Thư suýt chút nữa đã cho rằng nó đã bị chính mình diệt trừ.
Những ngày này ở cùng Lê Hành, trải qua nhiều chuyện đã thực sự không ngừng làm mới sự hiểu biết của anh về bản thân.
Buổi chiều, khi bác sĩ Lưu đến làm trị liệu, Giản Thư đã kể chuyện này cho cô nghe, giọng điệu có chút phấn khích và tự hào mà chính anh cũng không nhận ra.
Bác sĩ Lưu vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không biết ghi chép gì vào trong sổ, chỉ để lại một khoảng lặng ngắn ngủi.
"Anh đã làm rất tuyệt, bây giờ chúng ta chỉ còn sót lại một chủ đề cuối cùng để nói thôi."
Giản Thư giật mình, trong tiềm thức siết chặt chăn bông dưới tay.
"Anh có thể kể cho tôi nghe về mối quan hệ trước đó của anh được không?...Vị Lương tiên sinh kia là người như thế nào?"
"Anh ta..." Giản Thư cảm thấy dây thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bach/3578509/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.