Hai bên bế tắc một hồi, cuối cùng Giản Thư cũng bị đánh bại, anh ngập ngừng buông bàn tay đang kéo chăn bông, mặt quay sang một bên, suýt nữa thì vùi hẳn vào trong gối, cũng không quan tâm trên mũi còn ống thở, không bao lâu anh đã thở dốc.
Lê Hành nhìn mà đau lòng, đưa tay ra gãi gãi phía sau gáy đang lộ ra ngoài của Giản Thư, nhẹ nhàng nói:
"Nếu em thật sự không muốn, chúng ta sẽ không làm nữa, được không? Em thay quần áo đi, đừng mặc đồ ướt..."
Lê Hành chưa kịp nói xong thì Giản Thư đã lắc đầu cắt ngang.
"Muốn làm..." Anh lẩm bẩm.
Lê Hành dừng lại, biết Giản Thư đang gặp rắc rối với chính mình một lần nữa.
"Em nghĩ gì vậy, sắp tự khiến mình ngạt thở chết rồi?" Lê Hành hỏi.
Nghĩ gì ư?
Anh nghĩ mình thật xấu xí, cái bụng đột ngột to ra, vết mổ vẫn còn nằm ngang bụng, quá khứ đen tối và ngoằn ngoèo mọc bên trong vết mổ đó; nghĩ mình thật biệt nữu, không thể kiểm soát được cảm giác ghê tởm bản thân như nanh vuốt ở đáy lòng, nhưng mỗi khi buông bỏ những suy nghĩ như vậy, anh lại bắt đầu khinh bỉ bản thân thật hèn nhát và nhàm chán; anh hy vọng có thể nói thẳng với Lê Hành mọi chuyện, để hắn không phải lo lắng, nhưng anh cảm thấy những thứ trong lòng mình đã thối rữa và mưng mủ, người nào cũng có thể nhìn thấy nhưng A Hành thì không – nếu không may hắn cũng ghét anh, sợ anh thì anh nên làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bach/3578505/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.