Khi tiếng đóng cửa vang lên, Lê Hành nhìn thấy rõ ràng Giản Thư co rúm lại, sắc mặt lập tức càng thêm tái nhợt; hắn cũng nhìn thấy rõ ràng bàn tay đang nắm chặt run rẩy của anh, hắn biết anh đang nghĩ gì và hắn càng biết anh đang sợ hãi.
Vĩnh viễn không nhận được sự đồng ý của người nhà giống như một sự trừng phạt và lời nguyền dành cho kẻ ly kinh phản đạo (*) như bọn họ, lấy đi người mà anh yêu sâu đậm, lấy đi nửa cuộc đời và cả tuổi thanh xuân của anh, giờ đây nó cũng sẽ lấy đi chỗ dựa và bến đỗ duy nhất trong cuộc đời của anh, lấy đi tất cả hy vọng của anh.
(*) Ly kinh phản đạo: coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Giản Thư đột nhiên hiểu rằng cái gọi là dài lâu, sớm sớm chiều chiều, chưa bao giờ chỉ là ảo tưởng trẻ con của chính mình, giống như "triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu" (*),tình cảm giống nhau, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ đưa anh đến những kết cục khác nhau.
(*) Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu: Giống một loại nấm sớm không biết sáng tối (sinh ra buổi sáng thì buổi tối chết),ve sầu không biết xuân thu (một loại ve sầu sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết, không biết được trọn một năm),ý chỉ cuộc đời ngắn ngủi.
Lê Hành cảm thấy mình biết tất cả những gì Giản Thư đang nghĩ trong lòng, nhưng hắn không ngờ rằng trong cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bach/3578472/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.