Giản Thư hôn mê một ngày một đêm, Lê Hành vẫn luôn ở bệnh viện trông coi. Ngay sau khi tình hình vừa ổn định, hắn liền chuyển anh sang phòng bệnh đơn, còn mình thì chuyển tất cả máy tính, bản vẽ và các vật dụng văn phòng khác vào trong phòng bệnh, ở đối diện giường bệnh làm việc, chỉ lo một khắc không nhìn Giản Thư thì anh sẽ bay đi mất.
Mặc dù Giản Thư đã tỉnh rồi nhưng lại giống như người mất hồn, mắt mở to nhưng không có tiêu cự, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải lòng ngực của anh còn phập phồng chứng tỏ vẫn còn hô hấp thì trông anh giống như một bức tượng vô hồn đang nằm trên giường. Lê Hành gọi vài lần, sau đó Giản Thư mới từ từ quay lại nhìn hắn, ánh mắt lúc đầu còn tràn đầy mê man, nhưng một lúc sau, phảng phất như mới phản ứng lại được, khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, cách mặt nạ dưỡng khí, dùng giọng nói không nghe được nói chuyện.
Lê Hành đọc được, anh nói là, A Hành, phiền cậu rồi.
Đồ ngốc, chính mình đã trở nên như thế này mà vẫn còn lo lắng mình có gây rắc rối cho người khác hay không. Tâm lý Lê Hành khiển trách, nhưng động tác sờ trán kiểm tra nhiệt độ của anh vẫn vô cùng dịu dàng.
"Cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu nhé?"
Giản Thư nhẹ nhàng lắc đầu, thở ra một cách khó nhọc, dường như vẫn còn chuyện muốn nói.
Lê Hành nhận ra, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bach/3578446/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.