Bàn tay thô ráp cẩn thận vuốt ve qua gương mặt đã chẳng thể nhận ra nổi của nàng, từ đôi mắt đỏ ngầu của hắn từng dòng lệ chảy xuôi.
Thanh âm như xé lòng mà ra "Tú Nhi... Ta không muốn tin... Là ta đang gặp ác mộng... Là nàng còn giận ta, muốn đùa với ta thôi..."
Vậy nhưng dù có muốn tự lừa mình dối người đến đâu thì mọi xúc cảm trên tay, thậm trí trong tiềm thức cũng nói với hắn rằng.
Đây là sự thật. Tú Nhi của hắn đi rồi.
Cửa sau sẽ không lần nữa mở ra đón quan nhân vẫn luôn đứng đợi, bởi người mở cửa đã sớm không còn ở đó.
Nắm lấy chuôi dao trong tay, hắn kiên định rút ra.
Vứt bỏ con dao qua một bên, hắn ôm lấy thân thể cháy đen của nàng.
"Thật khổ cho nàng. Để nàng phải chịu đau đớn lâu như vậy là lỗi của ta." hắn thì thầm bên tai nàng.
Từ câu từng chữ vẫn luôn dịu dàng như vậy, chưa từng thay đổi.
Đến cuối cùng hắn gục đầu bên hõm vai nàng mà khóc rống.
Là ta hại nàng. Nếu khi đó ra không ra tiền tuyến thì đã có thể bảo vệ được nàng, sẽ không khiến nàng phải chịu đau khổ tùi hờn như vậy.
Là do hắn, tất cả đều là do hắn!
***
Cố Khâm ở dưới hầm băng ba ngày ba đêm, đến cuối cùng hắn ôm nàng ra khỏi nơi lạnh lẽo đó.
Dưới ánh mắt dõi theo của những cô nương Tụ Hoa Phường, hắn đem nàng an táng trong mộ viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ba-va-quan-gia/2803485/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.