Thánh chỉ được mở ra, thanh âm già nua của Trương lão vẫn uy nghiêm như ngày nào mà cất lên.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế Quảng Hưng hạ chiếu thư.
Sau khi trẫm băng hà, ngôi vị hoàng đế được trao cho Thái tử An Chử.
Phong hiệu Chu Hưng Đế.
Chữ 'Chu' này mong cho tân đế chu toàn mọi sự.
Vậy nhưng sau này thấy tân đế không đủ khả năng tiếp quản triều chính, nhân đức không đủ để trị quốc.
Phế truất tân đế, lập Trác Vương làm tân đế.
Phong hiệu Vĩnh Hưng Đế.
Chiếu thư vừa hạ, quần thần như rơi vào tĩnh lặng.
Chu Hưng Đế cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi. Hắn ta đứng dậy giật lấy chiếu thư trong tay Trương lão, cẩn thận đọc lại từng chữ.
Một chữ cũng không sai xót!
Hít sau một hơi cố kìm nén tâm tình của bản thân, sắc mặt luôn ôn hòa của hắn ta bị giận dữ bao phủ mà trở nên méo mó xấu xí.
Thanh âm âm trầm ẩn chứa tâm tình muốn bạo phát của bản thân "Trương đại nhân lấy ra thánh chỉ này là có ý gì! Trâm bao năm qua tần tảo vì dân vì nước còn chưa đủ tốt sao!?"
Ánh mắt của Trương lão dù qua bao năm tháng vẫn thanh bạch phân minh, lão cố đứng thẳng cái lưng còng của bản thân mà nghiêm giọng nói.
"Quả thật bệ hạ yêu dân như con. Vậy nhưng dung túng hậu cung mưu sát hoàng thân là bất nhân bất hiếu! Mưu sát trung thần là bất nghĩa!"
"Tiên Hoàng đã truyền lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ba-va-quan-gia/2803472/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.