Đêm đó Du Thư quả nhiên không hề hồi cung, hắn ở bên ngoài bồi Tạ Phi Viên uống rượu.
“Đám nhãi ranh này, không một đứa nào có lương tâm hết!” Tạ Phi Viên vừa uống vừa hùng hùng hổ hổ, “Hiện giờ chính là thời điểm cần dùng người, vậy mà đứa nào cũng không muốn ở lại, phí công lão tử nuôi dưỡng bọn nó!”
Du Thư cầm bầu rượu rót rượu cho hắn, cười nói: “Cái tật xấu mạnh miệng này của Ảnh Thủ đại nhân rốt cuộc vẫn không sửa được.”
“Thả bọn họ tự do trở lại, người vui mừng nhất chẳng lẽ không phải là ngài sao?”
Không có người nào khát vọng muốn những hài tử thủ hạ kia lấy lại được tự do hơn Tạ Phi Viên, những người kia đều là do hắn một tay nuôi lớn, mấy năm gần đây hắn đích xác đã rất khắc nghiệt với bọn họ, nhưng mỗi người cũng ngầm hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Ảnh Thủ đại nhân, người nào mà chẳng hao phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể dưỡng nên, nói không có cảm tình là không có khả năng.
“Hừ.” Tạ Phi Viên bị nói trúng tâm tư, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, “Ta cao hứng cái gì? Đám tiểu tử thúi kia ra ngoài rồi thì liệu đừng có ném mặt lão tử!”
“Danh hào vang dội của lão tử trên giang hồ năm đó, nếu như ai dám làm ta mất mặt……”
Du Thư cúi đầu cười khẽ tiếp tục rót rượu cho hắn, hiện giờ Lăng Vương phủ hoang vắng, hai người bọn họ chỉ có thể ngồi xổm trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, ở giữa còn bày chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993670/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.