Tình trạng khôi phục của Du Thư cực kỳ tốt, chỉ mới hơn mười ngày liền thật sự có thể dựa vào chính sức mình mà đi lại, mặc dù vẫn không thể coi là quá vững vàng, nhưng đó đã là một sự tiến bộ rất lớn, đại biểu rằng hết thảy đều còn có hy vọng, hắn rất nhanh nữa là có thể trở lại trạng thái ở thời kỳ đỉnh cao ngày xưa.
Mà Tiêu Vị Tân thì lại càng thêm bận rộn, có đôi khi Du Thư đã ngủ say nhưng y vẫn chưa trở về, Du Thư cũng đã vài ngày không có thời gian để nói chuyện đàng hoàng với y.
Loại tâm tình này quả thực có chút không xong, giống như hắn và y đã bị vô cớ tách ra hai thế giới, cho dù buổi tối bọn họ có khi sẽ ôm nhau triền miên cùng một chỗ, nhưng vừa đến hừng đông thì ai nấy lại phải bận rộn việc của mình, ngay cả lúc dùng bữa cũng không thể ăn cùng nhau.
Du Thư cũng không có tâm thái oán phụ gì cả, nhưng hắn xác thật lại cảm thấy có chút tịch mịch, đặc biệt là khi trạng huống thân thể của hắn vào lúc này căn bản là không thể giúp được gì, công tác hậu cần cũng không làm được.
“Ngươi cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi, hiện tại Vương gia đều xem ngươi như bảo bối rồi còn gì.” Ảnh Bát đứng ở cạnh bàn bốc trái cây của Du Thư lên ăn, “Ảnh Thủ đại nhân cũng nói, trước mắt chính là thời khắc mấu chốt nhất của Vương gia chúng ta, công sức mười mấy năm chỉ vì hai tháng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993655/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.