Đại quân chậm rãi đi về phía trước, một hàng mấy tên ảnh vệ bọn Du Thư đều hộ vệ ở bên cạnh Tiêu Vị Tân, phòng ngừa xung quanh có quân địch mai phục, càng hướng về phía bắc, những nơi bọn họ đi qua lại càng thêm hoang vắng. Tiêu Vị Tân sống nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên rời khỏi kinh thành, y nhìn những thôn trang rách nát thê lương trước mắt, yên lặng mà siết chặt cương ngựa, nhấp chặt môi tiếp tục đi về phía trước. Một đời sống ở mảnh đất kinh thành phồn hoa, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì có lẽ Tiêu Vị Tân thật sự sẽ không cách nào tưởng tượng được hóa ra trên đời còn có loại địa phương cằn cõi lụn bại này, nơi nơi đều lác đác lưa thưa hoang vu hẻo lánh, u ám đến mức dường như căn bản không ở dưới cùng một bầu trời với chốn kinh thành. “Làm sao vậy?” Du Thư lén lút phóng ngựa tiến lên, thấy Tiêu Vị Tân vẫn luôn khẽ cau mày, cho rằng y mệt nhọc tâm tình không tốt, liền an ủi nói: “Còn ba ngày nữa liền đến Miên Châu rồi, ngươi chịu khó một chút, rất nhanh nữa thôi.” Tiêu Vị Tân lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng ở trên gương mặt của Du Thư, yên lặng gật đầu, cũng không nói ra lý do vì sao mình lại bực bội, Du Thư không biết y đang nghĩ gì nhưng cũng không truy hỏi đến cùng, hắn biết có lẽ hiện giờ Tiêu Vị Tân càng muốn mình có thể an tĩnh bồi y trong chốc lát hơn là lên tiếng. Đại quân tiếp tục lên đường, trước khi mặt trời lặn liền dừng lại bắt đầu dựng trại đóng quân. Lúc này thời tiết còn tương đối nóng bức, đặc biệt là ở nơi hoang dã, vào ban đêm có rất nhiều muỗi, Du Thư xách theo thuốc bột rải xung quanh lều màn của bọn lính, lại dùng đuốc xua tan đám động vật ở xung quanh, đêm nay bọn họ định cắm trại tại đây. Du Thư rải xong bao thuốc bột cuối cùng ở bên ngoài lều của Tiêu Vị Tân, mới vừa quay đầu lại đi được vài bước, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một đạo hắc ảnh, hắn theo bản năng liền lập tức đuổi theo. Đợi đến khi hắn đuổi kịp mới phát hiện là một tiểu binh trong đội, xem phẩm cấp cũng không cao, Du Thư tiến lên một tay bắt lại người này, lạnh giọng hỏi: “Làm cái gì?” Tiểu binh kia hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy hắn liền vội hoảng sợ lắc đầu, “Đại nhân tha mạng! Ta, Ta chỉ ra ngoài tìm chút thức ăn thôi.” Dứt lời, hắn nâng củ cải dại trong tay lên, phía trên còn dính chút bùn đất tươi, nhìn có vẻ là mới vừa đào ra: “Do, do cơm chiều ăn không no.” Du Thư nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc nhưng lại không thể nói rõ là vì sao. Hắn cẩn thận kiểm tra củ cải dại không tính là mọng nước này, không thấy có vấn đề gì, trầm tư một lúc mới trả lại cho tiểu binh kia: “Không có việc gì thì đừng chạy loạn, nơi này là vùng hoang dã, có rất nhiều thú hoang lui tới, nếu lạc đường thì không tốt.” “Dạ.” Tiểu binh quy quy củ củ gật đầu, cầm theo củ cải của mình mà xám xịt trở về doanh trại. Du Thư đứng tại chỗ khoanh tay nhìn hắn đi xa, quay đầu nhìn về phía rừng cây đen nhánh ở phía sau, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nhấc chân tiến vào, hắn trước sau đều cảm thấy có chút không đúng. Trong rừng một mảnh tối đen, tầm nhìn bốn phía rất thấp, trên đỉnh đầu táng cây dày đặc hoàn toàn che khuất ánh trăng, Du Thư giơ đuốc cũng không nhìn thấy trong rừng có cái gì đáng chú ý, hắn thả nhẹ bước chân của mình, ngừng thở nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Nhưng ngoại trừ ngẫu nhiên có mấy con động vật nhỏ vụt ra thì nơi này đích xác là không có dị thường gì. Có lẽ hắn thật sự có chút quá khẩn trương. Du Thư đi được một nửa lại vòng vèo trở về, trong rừng không có vấn đề gì, xem ra tiểu binh kia thật sự chỉ ra ngoài tìm chút đồ ăn, là do hắn nghĩ nhiều rồi. Mới vừa bước ra khỏi bìa rừng, Du Thư ngẩng đầu liền thấy Tiêu Vị Tân đã đứng chờ ở cách đó không xa: “Làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Du Thư đi đến bên cạnh y, nhẹ giọng trả lời: “Ta vào rừng điều tra tình huống, không phát hiện ra thứ gì.” Tiêu Vị Tân gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi.” “Ta không ngủ được, bồi ta đi dạo một chút đi.” Du Thư đương nhiên là nguyện ý bồi Tiêu Vị Tân, nghe y nói vậy liền giơ cây đuốc cùng y chậm rãi đi xuống chân núi, bọn họ có rất ít cơ hội để tản bộ ban đêm tại nơi hoang dã như thế này, mấy ngày nay lên đường màn trời chiếu đất cũng không có tâm tư để nghĩ đến chuyện lãng mạn, khó khăn lắm mới có thể lén lút ở cùng một chỗ, trong lòng Du Thư cũng rất cao hứng. Tâm tình của Tiêu Vị Tân thì lại không được tốt như vậy, trên đường đi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn phá hoang liêu ngoài thành, lại nghĩ tới đủ loại hành vi của Tiêu Vị Thâm, y tất nhiên là không có khả năng sẽ cảm thấy cao hứng. “Khi còn nhỏ tuổi ta từng nghe Thái phó nhắc qua Cao Tổ.” Y bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Năm đó khi Cao Tổ còn ở, dưới sự trị vì của ngài, vận mệnh quốc gia hưng thịnh tứ phương triều bái, các tiểu quốc xung quanh không một kẻ nào dám đặt chân đến biên cảnh, khi đó Đại Hạ ta thật là thịnh thế thái bình.” “Nhưng bắt đầu từ thời của phụ hoàng ta, vận mệnh quốc gia liền suy yếu.” Trong giọng nói của Tiêu Vị Tân mang theo một chút cô đơn, “Tiểu Thư, ta chưa từng thấy qua bộ dáng quốc gia này ở thời kỳ cường thịnh của nó.” “Ở trong ký ức của ta, nó chính là như thế này.” Du Thư đi ở phía trước cẩn thận dò đường cho y, nghe y nói vậy liền quay đầu lại, ôn thanh nói: “Không sao cả, ngươi sẽ khiến nó một lần nữa cường thịnh trở lại thôi.” “Cho dù là ta, chỉ sợ cũng rất khó làm được.” Ngữ khí của Tiêu Vị Tân chùn xuống, lộ ra một chút không tự tin: “Nhiều ngày qua trên đường đi, ta nhìn thấy rất nhiều thứ từ trước đến nay chưa từng gặp qua, có vậy mới biết, muốn cai trị tốt một quốc gia cũng không phải là việc dễ dàng.” “Huống chi, ta nào có thể so sánh với Cao Tổ?” Du Thư không biết vì sao Tiêu Vị Tân lại đột nhiên trở nên mất mát, rõ ràng y trước kia không phải là một người thương cảm khiếp nhược như vậy, có lẽ là bởi vì nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn ở nơi này đã khiến y bị kích thích, khiến cho y tạm thời đánh mất lòng tin. “Không phải.” Du Thư có chút oán trách bản thân miệng vụng, hiện giờ Vương gia nhà hắn đang nản lòng như thế, nhưng hắn lại không thể nói ra được lời nào dễ nghe để dỗ dành y, “Ngươi không hề kém hơn Cao Tổ hoàng đế.” Hắn rất muốn nói cho y biết, ở trong sách y đã là một bậc đế vương tài giỏi đến cỡ nào. Thời điểm y đăng cơ, giang sơn mà y phải tiếp nhận đã gần như đi đến bờ vực suy tàn. Người từng học lịch sử đều biết, không có một triều đại nào có thể vĩnh viễn thịnh thế vĩnh viễn cường đại, tất nhiên đều sẽ có một quá trình từ thịnh chuyển suy, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, đây chính là định luật vĩnh hằng từ ngàn vạn năm qua. Dựa theo lẽ thường mà nói, vận số của Đại Hạ đã hết, nó là một đại quốc đã tồn tại hơn 200 năm, đã tựa như một lão nhân gần đất xa trời dần dần đi đến hồi kết, ngày sau sẽ luôn có triều đại mới thay thế, đây đã là chuyện không thể vãn hồi. Nhưng Tiêu Vị Tân vẫn lựa chọn ngăn chặn cơn sóng dữ, y thành công thay đổi một vương triều vốn nên điêu tàn chấm dứt, kéo nó trở lại từ cận kề cái chết, cũng một lần nữa đẩy nó tiến lên một thời kỳ thịnh thế khác, tiếp tục kéo dài vận mệnh của quốc gia này. Y tại vị tổng cộng ba mươi năm, hao phí tâm huyết nửa đời người đến cuối cùng cũng làm được, dựa vào sức mạnh của bản thân, y đã khiến cho sự huy hoàng mà Cao Tổ sáng lập được một lần nữa hiện ra trước mắt thế nhân. Bất kể nhìn từ phương diện nào, Tiêu Vị Tân cũng đều là một quân vương đủ tư cách. Du Thư có thể lý giải được những nguyện cảnh tốt đẹp đó ở trong lòng của y, cũng lý giải được nỗi chua xót và bất đắc dĩ khi nhìn thấy thịnh thế giang sơn mà tổ tiên khó khăn gầy dựng lại bị phụ hoàng và hoàng huynh của mình giày xéo đến nông nỗi này. Hắn hiểu được mọi bi thương trong lòng y. “Ngươi nhất định có thể làm được.” Du Thư kiên định mà nói với y, mặc dù hắn thật sự không biết nói lời dễ nghe, nhưng hắn có thể cho y một câu trả lời khẳng định. Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng đêm, đôi mắt của Du Thư rất sáng, thời điểm hắn nhìn mình, trong đó hiện lên một vẻ cực kỳ chắc chắn, phảng phất như bản thân y thật sự có thể làm được, Tiêu Vị Tân không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đây là đang trấn an ta sao?” “Không phải trấn an.” Du Thư lắc đầu, “Ngươi chính là có thể làm được.” Tiêu Vị Tân sửng sốt, bỗng nhiên cười khẽ thành tiếng: “Tiểu Thư đây là thiên vị ta rồi.” “Bất quá, ta nguyện ý nghe.” Trong mắt của Tiêu Vị Tân chứa đầy tinh quang, y vốn dĩ đã rất đẹp, đứng dưới ánh trăng lại càng thêm phiêu nhiên tựa thần tiên, y tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Du Thư, “Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Thư hiểu ta.” Mặt Du Thư có chút đỏ ửng, cánh tay giơ cây đuốc không biết nên đặt ở đâu, mặc dù bọn họ cũng đã ở bên nhau vài tháng, nhưng hắn đôi khi vẫn không thể thích ứng được với những thời điểm đặc biệt ôn nhu này, lúc nào cũng dễ dàng thẹn thùng. Có điều, tâm tình của Vương gia nhà hắn hình như đã tốt lên không ít. Hai người ở bên ngoài tản bộ hơn nửa canh giờ, khi một lần nữa trở về lều thì đã sắp sửa đến nửa đêm, Du Thư giúp y bày xong giường đệm, lại múc chút nước cùng nhau súc miệng rửa mặt. “Ngươi ngủ trước đi, ta thủ.” Du Thư ấn Tiêu Vị Tân nằm xuống giường. Tiêu Vị Tân có chút không muốn, nhưng y biết ý tứ của Du Thư, vì vậy liền nghe theo mà nhắm mắt lại, nói: “Sau nửa đêm nhớ kêu ta.” Du Thư ngoài miệng đáp ứng, nhưng sau khi người ngủ rồi thì lại không định thật sự kêu y dậy, hắn trước kia đã sớm quen với việc gác đêm không ngủ, thậm chí ba ngày không ngủ cũng không có việc gì, sau khi tắt nến liền vén rèm đi ra ngoài. Ảnh Thất đang thủ ở bên ngoài, quay đầu nhìn thấy hắn liền yên lặng gật đầu, khoanh tay đứng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Du Thư cùng hắn phân công đứng ở một bên canh giữ ở ngoài lều, cứ như vậy cho đến hừng đông ngày hôm sau. Sau nửa đêm không tới kêu y dậy, Tiêu Vị Tân phi thường không cao hứng, sáng sớm liền tức giận, Du Thư vài lần tới nói chuyện y đều không để ý, lạnh nhạt giống như không quen biết hắn. Ai, cái tính tình này. Du Thư bất đắc dĩ, đành phải bảo Họa Xuân thay mình đi đưa bữa sáng cho y, hắn cũng chỉ muốn tốt cho y thôi mà, chuyện này thì có gì mà phải tức giận chứ? Tiêu Vị Tĩnh đúng lúc đến đây cọ cơm lại chính diện đụng phải họng súng, bị Tiêu Vị Tân khắc nghiệt một hồi, vẻ mặt mộng bức mà bước ra khỏi lều, lôi kéo Du Thư bắt đầu bát quái: “Hai ngươi làm sao thế? Thất đệ sao lại trở nên như vậy?” “Khụ.” Du Thư ho khan một tiếng, xấu hổ không dám ngẩng đầu: “Vương gia có lẽ là đêm qua nghỉ ngơi không tốt.” Tiêu Vị Tĩnh không tin. Hai người huynh đệ này của Tiêu Vị Tân, một người thì ngốc muốn chết, một người lại tinh quái quá mức, đều là gien của lão hoàng đế, như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy. Du Thư không nhịn được mà âm thầm phun tào. Có điều Tiêu Vị Tân cũng chỉ giận dỗi một lát, thời điểm lên đường y cơ bản liền quên mất chuyện này, ba ngày sau, đại quân cuối cùng cũng tiến vào Miên Châu. Hồ Châu là đại bản doanh của phản quân, bọn họ hiện giờ đã khống chế được tổng cộng năm châu quận, đã phi thường có quy mô, Tiêu Vị Tân lãnh năm vạn binh an trát ở Miên Châu, nhìn từ vị trí địa lý cũng xem như tiếp giáp với Hồ Châu, ở giữa chỉ cách một con sông Hoàng Hà. Đại quân tiến vào chủ thành Miên Châu, quan tri phủ đã sớm đứng chờ từ trước, nhưng Tiêu Vị Tân hoàn toàn không có tâm tư để nghe ông ta dong dài, vừa dàn xếp xong xuôi liền lập tức bắt đầu bố trí chiến lực, bắt đầu tính toán phương thức tác chiến để đánh hạ mấy châu quận nằm trong sự khống chế của phản quân. Du Thư không thể giúp đại ân, loại sự tình này hắn cũng không am hiểu, nhưng hắn có thể hỗ trợ dò hỏi quân tình. “Giao cho ngươi.” Tiêu Vị Tân trầm giọng nói, “Ta chỉ có ngươi là tin được.” “Vạn sự ngàn vạn phải cẩn thận, nếu như có tình huống không đúng, nhất định phải lấy sự an toàn của ngươi làm đầu.” “Ta ở đây chờ ngươi.” Du Thư gật đầu, bảo đảm với y: “Yên tâm, cứ giao cho ta.” Hắn từ trước đến nay là người đáng tin cậy nhất, trước kia cũng vậy, về sau cũng vậy. Tiêu Vị Tân gật đầu, cũng không biết vì sao, từ sau khi tiến vào địa phận Miên Châu, y lại luôn có một loại dự cảm bất an. Mong rằng đó chỉ là ảo giác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]