Hai ngày sau, Tiêu Vị Thâm quả thực liền triệu hai người đệ đệ xui xẻo của mình tiến cung, cũng không biết hắn đã an bài ra sao mà hai người kia lại đột nhiên công khai đỉnh quan hàm xuất hiện ở trong triều. Mấy vị Vương gia nhàn tản bỗng nhiên liên tiếp bắt đầu tham gia vào việc triều chính, đại đa số người trong triều cũng đều mơ hồ có chút ý tưởng. Hạ thừa tướng đương nhiên cũng hiểu rõ trong lòng, lão biết Tiêu Vị Thâm đây là đang tính toán nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Vừa sầu lo nhưng cũng vừa âm thầm khinh miệt, cái khác không nói, nhưng ngay cả một tên hữu dũng vô mưu tài trí bình thường như Tần Vương kia cũng có thể kéo tới làm khối gạch, có thể thấy được trong tay của Tiêu Vị Thâm quả thật không có người nào dùng được, cuối cùng khẳng định là vẫn phải nhờ đến tay lão đắn đo mà thôi. Bất quá, vì muốn vãn hồi một chút điểm hảo cảm ở trước mặt Hoàng thượng, phụ tử Hạ thừa tướng sau khi hạ triều liền đi bái kiến Thái hậu. Tuy là thân huynh muội cùng một mẫu thân mà ra, nhưng chỉ số thông minh của Hạ thái hậu nhìn từ xa đã thấy hiển nhiên là không bằng huynh trưởng của mình, càng miễn bàn đến mấy năm nay làm Thái hậu, ngày tháng thư thái quá dài lâu nên cũng không còn ý thức được nguy cơ, nhân số nam sủng dưỡng trong cung cũng sắp sửa đuổi kịp số lượng phi tần trong hậu cung của nhi tử, cả ngày chỉ biết sa vào sắc đẹp tận tình hưởng thụ, hoàn toàn mặc kệ việc triều chính. Nghe nói huynh trưởng vừa đến, Hạ thái hậu không quá tình nguyện mà thức dậy, Ngọc Sanh công tử bồi ngồi ở một bên nhu thuận đứng dậy giúp bà ta sửa sang lại vạt áo, giữa hai mày tràn ngập nhu tình, giữa ánh mắt lẫn nụ cười đều là phong lưu, quả nhiên là chi lan ngọc thụ ngọc diện lang quân, vừa ôn nhã lại mang theo khí chất oai hùng, khiến cho Hạ thái hậu si mê đến thần hồn điên đảo, hận không thể hóa thân thành đóa hoa sinh trưởng trên ngực chàng. Ngọc Sanh là một người hiểu chuyện, thấy Thái hậu không muốn ra ngoài, hắn liền ôn nhu ôm người dỗ dành trong chốc lát, lúc này mới có thể đưa Thái hậu như thiếu nữ mười sáu xuân thì ra tới nội điện, chờ đến khi thân ảnh của bà ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cửa, biểu tình vốn đang tươi cười như hoa xuân của Ngọc Sanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, mặt vô biểu tình đứng yên ở nơi đó thật lâu, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi. Hạ thừa tướng vốn định nhờ muội muội làm hòa giải từ giữa, hòa hoãn một chút mâu thuẫn với Tiêu Vị Thâm, nhưng không ngờ Thái hậu mặt mày hàm xuân, tâm tư hoàn toàn không đặt trên lời nói của của mình, tựa như căn bản là không thèm để ý đến việc này. “Thái hậu nương nương, nếu La Uyển Nhi kia thật sự sinh hạ hoàng tử, Hạ gia chúng ta liền thật sự nguy hiểm!” Hạ thừa tướng không nhịn được mà toát ra một chút lo âu, “Đến lúc đó Thái tử không cùng một lòng với chúng ta, sợ là việc đăng cơ hậu sự sẽ liền khó khăn.” “Ngài dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ gia chúng ta xuống dốc được.” Hạ thái hậu dựa lưng vào trường kỷ ngáp một cái, tóc mái có chút rời rạc, hoàn toàn không có dáng vẻ đoan trang nghiêm túc mà một Thái hậu nên có, kiều thanh nói: “Ca ca có gì để mà lo lắng chứ, La thị kia thân phận đê tiện, năm đó chẳng qua chỉ là một cung nữ thấp hèn, cho dù có hoài thai thì lại thế nào?” “Hoàng nhi nhiều năm không con, ai gia cũng không thể xử tử nàng ta ngay tại chỗ được. Chi bằng cứ để nàng ta sinh, đến lúc đó bỏ mẹ lấy con, vị trí Hoàng hậu của Linh Vi cũng không thể bị dao động.” Hạ thái hậu nói thật nhẹ nhàng, nhưng Hạ thừa tướng lại không lạc quan được như vậy: “Dù gì cũng không phải hài tử thân sinh của mình, trên người không chảy huyết mạch của Hạ gia, tương lai sao có thể thiệt tình mà lót đường cho Hạ gia chứ? Muội muội ngươi không khỏi suy nghĩ quá đơn giản rồi.” Lúc này Hạ Hoài Chương lại nói thầm thành tiếng: “Nói không chừng cũng thực sự có huyết mạch của Hạ gia thì sao?” “Nói bậy!” Hạ thừa tướng mắng hắn một câu, “Tỷ tỷ ngươi không biết cố gắng, nhiều năm như vậy ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, lấy đâu ra hài tử mang huyết mạch của Hạ gia?” Hạ Hoài Chương bĩu môi, không nói gì nữa. “Hiện giờ trên dưới triều dã đã vì chuyện quốc gia không có con nối dõi mà nhiều lời oán hận, ai gia mặc kệ là ai sinh cũng đều được, trước tiên vẫn phải ổn định triều cục.” Hạ thái hậu trấn an, “Nếu Linh Vi không biết cố gắng, qua hai năm nữa Liên Sương lớn liền cho nó tiến cung, hoài thai cũng không phải chuyện gì khó.” “Ca ca quá sốt ruột rồi.” Hiện giờ trong đầu của Hạ thái hậu đều chỉ biết đến chuyện yêu đương, nào có tâm tư đi quản mấy chuyện này, ở góc độ của bà ta, nhi tử (Tiêu Vị Thâm) là do chính mình sinh ra, chỉ cần bà ta che chở cho Hạ gia, hắn chẳng lẽ còn có thể làm khó dễ cữu cữu của mình sao? Hạ thừa tướng lại không cho là đúng, lão nhạy bén nhận ra Hoàng thượng đã ly tâm, chỉ là không biết vì sao hiện giờ lại có lá gan muốn phân cao thấp với mình, hơn phân nửa là có liên quan đến thai nhi trong bụng của La quý phi kia, khiến lão không thể không đề phòng. Nếu như hắn vẫn nhất ý cô hành mà muốn đối nghịch với mình, vậy cũng đừng trách cữu cữu là lão không nói tình nói lý. —————— Tiêu Vị Tân đọc xong tình báo từ trong cung truyền đến, rồi lại đưa tờ giấy nho nhỏ kia cho Du Thư xem. “Là tin tức của Ngọc Sanh công tử?” Du Thư vài giây liền xem xong, “Thừa tướng tìm Thái hậu cầu tình?” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Động tác của Tiêu Vị Thâm không hề nhỏ, lão cũng không phải kẻ ngốc mà ngồi chờ chết.” “Bất quá, La Uyển Nhi tư thông với Hạ Hoài Chương có thai, việc này thì lại thực sự có ý tứ.” Du Thư biết cốt truyện trong sách, nhưng hắn không dám hiển lộ ra là mình đã biết từ trước, chỉ gật đầu nói: “Lá gan của bọn họ cũng quá lớn rồi, nếu bị phát hiện e là sẽ bị tru di cửu tộc đi?” “Có điều……” Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn: “Có điều cái gì?” Du Thư nghĩ nghĩ, buồn bực nói: “Chỗ kia của Hạ Hoài Chương lớn có nhiêu đó, cũng có thể làm nữ tử mang thai sao?” Tiêu Vị Tân sửng sốt, không nhịn được mà nở nụ cười: “Vì sao Tiểu Thư lại để ý đến chuyện này? Cho dù nhỏ nhưng hắn vẫn là một nam tử, vì sao không thể làm nữ tử có thai chứ?” Du Thư có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng mà nói sang chuyện khác: “Cũng phải, nhưng nói như vậy, cẩu hoàng đế chẳng phải là……” Còn không hữu dụng bằng một cọng giá hay sao? Tiêu Vị Tân ước chừng là cũng vừa nghĩ tới câu này, không nhịn được mà cũng bật cười thành tiếng, đã rất lâu rồi y chưa từng cảm thấy vui sướng như vậy, Du Thư có chút tham lam nhìn ngắm khuôn mặt thả lỏng của y, nhất thời liền quên không thu hồi ánh mắt của mình. Chờ đến khi Tiêu Vị Tân thu liễm nụ cười nhìn qua, hắn mới phát giác ra bản thân vừa mới thất thố, vội quay đầu vờ như không thèm để ý. Nhưng Tiêu Vị Tân lại không chịu buông tha cho hắn, cười tủm tỉm mà nghiêng người đến gần một chút, cố ý hỏi: “Tiểu Thư đang nhìn gì vậy?” “Không nhìn gì cả.” Du Thư ra vẻ đạm nhiên, nghiêm túc đứng đắn nghiêng người về phía sau, chính trực hệt như một vị giáo viên chủ nhiệm, giáo huấn: “Vương gia ngồi đàng hoàng đi.” Tiêu Vị Tân rất thích nhìn bộ dáng hắn vì mình mà chân tay luống cuống, rõ ràng có một gương mặt lãnh tình đạm mạc, nhưng cố tình lại cực kỳ dễ thẹn thùng, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Du Thư trốn tránh trong chốc lát lại chợt cảm thấy bản thân có chút nhược thế, cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì phải mất mặt, hiện tại thân phận của mình đã không giống như trước nữa, làm một người bạn trai đúng chuẩn, hắn thoải mái đương nhiên nhìn đối tượng của mình thì có làm sao đâu? Vì thế hắn liền đánh bạo mà đối mắt với y. Nếu như không hiểu biết Du Thư, Tiêu Vị Tân lúc này khẳng định là sẽ không sờ được mạch não của hắn. “Lại đây.” Tiêu Vị Tân mỉm cười ngoắc ngón tay với hắn, trong mắt chợt lóe qua một tia giảo hoạt. Du Thư vừa thấy y như vậy liền biết người này lại nổi lên ý đồ xấu, trước kia mỗi lần như vậy khẳng định là lại muốn gặm môi mình, nhưng hắn lần nào cũng làm bộ mắc mưu. Bởi vì môi của Vương gia thật sự rất mềm, hắn nghiện. Còn chưa đi được hai bước, hắn quả nhiên liền bị Tiêu Vị Tân quen cửa quen nẻo mà túm lấy ngồi xuống trên đùi, eo bị Tiêu Vị Tân chặt chẽ giam cầm trong lòng ngực. “Eo của Tiểu Thư thật mềm.” Tiêu Vị Tân mỉm cười, thừa cơ Du Thư không chú ý mà bỏ vào miệng của mình thứ gì đó, sau đó liền cúi người hôn qua. Một bộ lưu trình này Du Thư đã quen rồi, nhưng lần này hắn còn chưa kịp tiến vào trạng thái, lại bỗng nhiên cảm thấy trong miệng của mình bị đẩy vào một thứ gì đó, vừa đắng vừa sáp sáp, cũng không biết là cái gì. Hắn theo bản năng liền muốn nhổ ra, nhưng lý trí lại nói cho hắn Tiêu Vị Tân sẽ không thương tổn mình, bèn chịu đựng bản năng mà nuốt xuống. Thứ này sao lại đắng như vậy, chẳng lẽ y bắt mình ăn phân sao? Du Thư không nhịn được mà hoài nghi. Tiêu Vị Tân buông hắn ra, giơ tay nhéo nhéo má hắn: “Vì sao không nhổ ra?” “Không phải là do Vương gia đút cho ta sao?” Du Thư buồn bực. “Là do ta đút thì ngươi liền ăn? Vạn nhất là độc dược thì sao?” Tiêu Vị Tân trêu ghẹo hắn. Du Thư cảm thấy chuyện này là không có khả năng: “Cho dù có thật sự là độc dược, thuộc hạ cũng vui vẻ chịu đựng.” Tiêu Vị Tân híp mắt cười, “Ngươi vậy mà cũng thật thông minh.” “Đích xác không phải là độc dược, nhưng cũng không khác mấy.” Trái tim của Du Thư chợt lạnh. Cái gì???? Ta đều đã như vậy rồi, mỗi ngày đều cho ngươi ôm ấp hôn hít nâng cao cao, vậy mà ngươi còn hạ độc ta???? Nhân tính của ngươi chết đâu rồi? Vẻ mặt của Du Thư không có lấy một tia bại lộ, nhưng ánh mắt lại bán đứng nội tâm chấn động của hắn vào giờ phút này, chọc cho Tiêu Vị Tân bật cười ha ha. “Tuy là độc dược, nhưng đối với ngươi lại là thứ tốt.” “Loại độc mà Tạ Phi Viên đã gieo vào thân thể các ngươi không hề có giải dược, nhưng lại có thể dùng một loại kịch độc khác để hóa giải.” Du Thư phản ứng trong chốc lát, hậu tri hậu giác mà sờ lên miệng mình, “Cho nên…… thứ mà ngươi vừa cho ta ăn, chính là giải dược sao?” “Cũng có thể nói như vậy.” Tiêu Vị Tân một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, “Nếu đã nói muốn che chở cho ngươi, ta tất nhiên sẽ không để lại bất luận một yếu tố gì có thể làm thương tổn đến tính mạng của ngươi.” Du Thư ngơ ngẩn nhìn y. Từ ngày đầu tiên tiến vào Ảnh Vệ doanh, hắn liền giống như mọi hài tử khác, tự nguyện nuốt vào một loại độc dược tên là “Chiết Nguyên đan”, nghe tên liền biết thứ này không hề cát lợi, nhưng khi đó bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Hoặc là làm một ảnh vệ, ở lại nơi này mưu cầu một con đường sống, hoặc là ra đường xin cơm, có lẽ mấy ngày liền chết đói. Thứ dược này tuy không hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi người đều cảm thấy trong lòng luôn có một đám mây đen bao phủ, không một ai dám chạy trốn, Du Thư mới đầu cũng không tin chuyện tà ma, cảm thấy đây hơn phân nửa là kỹ xảo lừa người trong tiểu thuyết võ hiệp, vừa nghe liền thấy căn bản là không phù hợp với góc nhìn khoa học hiện đại. Trên đời này làm gì có loại độc dược nào thần kỳ như vậy, còn có thể lựa chọn thời điểm mà phát tác độc tính. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy một tiểu đồng bọn vì muốn kháng mệnh mà cố ý không uống giải dược, kết cục chết thảm, hắn mới lập tức ngậm miệng, thứ này thật sự có thể lấy mạng người ta. Nhưng khát vọng tự do của hắn và giải dược, liền dễ dàng như vậy mà được Tiêu Vị Tân đưa cho rồi sao? Đầu óc của Du Thư tựa như một đống hồ nhão, vẫn không cách nào tiếp thu được sự thật này. “Sao lại không nói lời nào?” Tiêu Vị Tân thấy hắn chậm chạp không nói chuyện, trong lòng liền có chút buồn bực. Biểu hiện này không đúng, Họa Xuân nói hắn khẳng định sẽ vô cùng cảm kích mà nhào vào trong lòng của mình, ngay cả thuốc cao đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ một bước cuối cùng. Như thế nào lại không có động tĩnh gì chứ? Du Thư xác thật là vô cùng cảm động, nhưng hắn cũng không có loại giác ngộ như nhào vào trong lòng ngực gì gì đó, mà lại quỳ một gối xuống đất phát biểu lời nói chân thành: “Thuộc hạ nhất định sẽ không cô phụ tín nhiệm của Vương gia, tiếp tục cống hiến vì Vương gia!” Tuy rằng rất cảm động, nhưng Tiêu Vị Tân cũng không muốn nghe những lời tràn ngập tính chất chủ tớ này, y thất vọng phất tay: “Không được quỳ, đứng lên.” Du Thư đứng dậy, nhìn Vương gia nhà mình kiểu gì cũng thấy thuận mắt. Ôm được đùi vàng thật tốt, độc dược chết người như vậy mà cũng có thể nói giải là giải, mục tiêu nhân sinh bỗng nhiên được hoàn thành một nửa, quả thực như miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Tiêu Vị Tân không được ôm mỹ nhân, nội tâm liền không cao hứng, đang định nhắc nhở hắn nên cho mình một chút phần thưởng thực tế, bỗng nhiên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói chọc người giận run của Tiêu Vị Minh: “Thất ca! Ta và Ngũ ca đến thăm ngươi này!” Những lời này vừa phát ra, cửa thư phòng liền bị người mạnh mẽ đẩy ra, Tiêu Vị Minh và Tiêu Vị Tĩnh nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt y. Lại bị cắt ngang thời khắc ôn nhu, Tiêu Vị Tân tức giận đến mức suýt chút nữa muốn lật bàn. Hai tên huynh đệ sốt ruột này nên bị bán làm cu li! Du Thư hành lễ với hai vị Vương gia liền theo thói quen mà phóng cửa sổ ra ngoài. Tiêu Vị Tĩnh liếc mắt một cái, vui vẻ thoải mái hỏi: “Ảnh vệ nhà đệ thật không quy củ, sao lúc nào lui ra cũng phải đi cửa sổ?” “Cần ngươi quản sao?” Tiêu Vị Tân mắt lạnh nhìn hắn. “Người của ta, hắn thích đi cửa sổ liền đi cửa sổ, liên quan gì đến ngươi?” Hoàn toàn không nhớ rõ bản thân mấy tháng trước còn nói muốn trị cái tật xấu này. Tiêu Vị Tĩnh ngửi thấy mùi bát quái, đuôi cáo lặng lẽ lắc lư. À há.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]