Vừa qua tháng giêng không bao lâu, khí tượng ngày xuân liền trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, gió Đông Nam phá cửa thành thổi qua khắp đường xá kinh thành, đào liễu hai bên đường bắt đầu ươm mầm, dòng sông băng cũng đã sớm tan, chim én lục tục trở về từ phương nam, nơi nơi đều bừng bừng sinh cơ.
Du Thư thích mùa xuân, mùa xuân luôn mang đến cho người ta một cảm giác vô hạn hy vọng.
Tuy rằng Tiêu Vị Tân hiện giờ không để ý tới hắn, nhưng sau khi thức dậy hắn lại đánh lên tinh thần, nên làm thế nào thì làm thế ấy, nhận thua không phải là tính cách của hắn, té ngã ở đâu thì bò dậy ở đó, tiếp tục làm những việc mà mình giỏi nhất.
Huống chi, hội săn bắn mùa xuân đã sắp sửa bắt đầu rồi.
Trong sách, đoạn cốt truyện này được miêu tả rất kỹ càng, trong khu vực săn bắn không biết như thế nào lại có một tên thích khách trà trộn vào, thiếu chút nữa đã có thể đắc thủ ám sát Tiêu Vị Thâm thành công, vào thời khắc nguy cơ, cẩu hoàng đế kia vì bảo vệ bản thân mà cư nhiên dám đẩy Tiêu Vị Tân ra chắn cho mình.
Lúc đọc đến đoạn này, Du Thư đã tức giận đến mức ném văng điện thoại, bị thằng bạn cùng phòng bị điện thoại đập vào đầu đánh một trận. Bản thân cẩu hoàng đế tham sống sợ chết liền đẩy đệ đệ ra chắn kiếm, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?
Tuy rằng việc này đã làm cho thái độ của cẩu hoàng đế đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993581/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.