Tiết trời càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét buông xuống.
Vừa vào tháng chạp đợt tuyết đầu mùa đã tới. Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông tới nay, lưu loát kéo dài một ngày một đêm, toàn bộ kinh thành nháy mắt đã bị tuyết trắng bao phủ, phóng nhãn nhìn lại một mảnh trắng xóa, tô điểm cho ngói đen tường đỏ, ý thơ tuyệt đẹp nói không nên lời.
Du Thư nghe lão nhân trong phủ nói tuyết trước đầu xuân là tốt, đại biểu năm sau hoa màu bội thu, hắn có chút vui mừng mà nghĩ đại hạn phương bắc rốt cuộc cũng có thể được giải quyết, ít nhất sẽ không có thêm nhiều người phải chết đói nữa.
Quả nhiên thứ đáng quý trọng nhất vẫn là thái bình thịnh thế.
Còn đến một tháng mới ăn tết, nhưng trong kinh đã rất có không khí, người cổ đại coi trọng nhất là Tết Âm Lịch, bởi vậy ngũ vị đủ đầy hơn nhiều so với hiện đại, chỉ cần có thể về nhà, dù xa đến đâu bọn họ đều sẽ trèo đèo lội suối trở về đoàn viên.
Chỉ là mấy nhà vui mừng thì cũng có mấy nhà sầu, Hạ Hoài Chương bởi vì một phen gièm pha kia mà ở nhà tinh thần sa sút hơn một tháng, gần đây có thể là do vết sẹo lâu ngày quên đau, lại bắt đầu ló mặt ra đường gây họa nhân gian, Du Thư nghe nói hắn hai ngày trước lại cường đoạt một thiếu nữ đường hoàng, bức người ta nhảy sông tự vẫn, còn ngang ngược đánh người huynh trưởng tìm tới cửa đòi công đạo, ném cho mười lượng bạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993571/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.