Sau khi ăn cơm xong, tôi vẫn không thèm để ý tới Cố Vong. Cho đến khi ai về phòng người nấy, Cố Vong chưa về phòng mình mà lại đi vào phòng tôi.
Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tôi lạnh lùng nói: "Có gì ngày mai hẵng nói, em buồn ngủ rồi." Nói xong, tôi liền đẩy anh đẩy đi ra. Nhưng lại bị anh ôm vào trong ngực, siết chặt đến nỗi tôi không thể thở được.
Tôi càng giãy dụa anh càng ôm chặt hơn.
"Niệm Niệm......" Anh gọi tôi bằng một giọng uất ức.
"Buông em ra."
Anh càng nôn nóng hơn: "Anh không biết bố sẽ nói chuyện này, anh cũng rất bất ngờ, Niệm Niệm em phải tin anh, anh sẽ không cưới ai ngoài em.”
Tôi nhìn anh. Anh tỏ vẻ đáng thương, uất ức, sợ hãi.
Thật ra cũng không thể trách anh. Haizz ~ Thật là đau đầu mà.
"Vậy anh...... làm thế nào để thực hiện lời hứa đây?"
Anh nhìn tôi. Lúc đầu còn ngẩn người, sau đó anh cười vui vẻ với tôi. Anh giơ tay thề: "Tôi Cố Vong, thề ở đây, đời này sẽ chỉ cưới Cố Niệm Niệm, không phải em thì không cưới. Nếu có hai lòng, sẽ bị sét đánh, không thể ưm......"
Không chờ anh nói cho hết lời tôi đã hôn lên môi anh. Khi mở mắt thì tôi thấy tai anh đã đỏ lên, làm tôi không nhịn cười được.
"Được rồi, không cần nói nữa, em tin anh."
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa phòng tôi đã bị đẩy ra.
Hai người ngã trên mặt đất.
"Ai u!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-trai-nuoi-tro-thanh-nguoi-yeu/3332283/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.