Trình Lập Dân nghe lòng nhẹ nhõm, thở phào một hơi dài, nghiêm mặt nói:
- Bạch cô nương đã tự tin về tài tướng số của mình như vậy, vậy sao lạikhông tin là bản thân mình không phải yểu tướng? Bạch Mẫn cúi đầu:
- Vì tiểu nữ tin vào y lý của mình hơn!
- Đó thật là một điều mâu thuẫn! Bạch Mẫn khẽ thở dài ngắt lời:
- Sinh, lão, bệnh, tử là con đường bắt buộc phải đi qua của con người.Tiểu nữ chẳng qua là đến điểm cuối của đời người sớm hơn mà thôi! Sáchcó câu "Đời người trăm tuổi vốn là mộng, sông nước vạn dặm một ván cờ",khi đã nghĩ thông thì đâu còn gì đáng bận tâm nữa. Thiếu hiệp, chúng tahãy trở lại vấn đề chính nào! Trình Lập Dân ngơ ngẩn gật đầu.
Lúc này trời đã sáng tỏ, sương trắng trong cốc như càng dày đặc hơn.
Bạch Mẫn mắt nhìn sương mù ngoài thạch động, nói tiếp:
- Khi lần đầu gặp thiếu hiệp, lòng tiểu nữ thật xiết bao cảm tạ lòng nhân từ của trời cao, bởi ý nghĩ lạ lùng của tiểu nữ đã trở thành hiện thực, đã tìm được khắc tinh của gia sư.
Thế là, tiểu nữ lập tức hành động, thiếu hiệp còn nhớ chứ? Trình Lập Dân gật đầu:
- Đương nhiên, lúc bấy giờ cô nương đã cực lực khuyên ngăn lệnh tỷ...
Bạch Mẫn tiếp lời:
- Vâng! Sau đó tiểu nữ lại ngầm giúp thiếu hiệp lần thứ hai, và... và bây giờ là lần thứ ba.
Trình Lập Dân cười tinh nghịch:
- Bạch cô nương hết lần này đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-dan-tam/2310620/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.