Trình Lập Dân cười khảy:
- Con chó con mèo còn có danh xưng, tôngiá đã chưa từng làm điều gì xấu xa mờ ám, tại sao lại không dám báo radanh tánh? Lão nhân râu xồm ngửa mặt cười vang:
- Tiểu tử khálắm! Lão phu lần này tái xuất giang hồ, tự tin võ công đã vô địch thiênhạ, vậy mà tiểu tử ngươi lại đội danh hiệu của lão quỷ sư phụ Thiết ThủThư Sinh chống đối lão phu và miệng lưỡi mảy may cũng chẳng chịu kém.Thôi được! Lão phu đã đích thân đứng ra động thủ với ngươi, vậy thì báora danh tánh trước, kẻo ngươi chết không nhắm mắt...
Trình Lập Dân lạnh lùng ngắt lời:
- Tôn giá nói nhiều quá, hãy nói ngắn gọn thì hơn! Lão nhân râu xồm thản nhiên nói:
- Lão phu Hãng Nguyên Cát, tự hiệu Bát Chỉ Thần Đà! Trình Lập Dân nhướng mày:
- Danh hiệu này lạ lẫm quá! Chàng đưa mắt nhìn, quả nhiên tay phải đốiphương bị cụt mất ngón vô danh và ngón út, chỉ còn lại tám ngón mà thôi.
Hãng Nguyên Cát nói tiếp:
- Lão phu đã nói rồi, danh hiệu của lão phu rất ít người biết! Trình Lập Dân thắc mắc hỏi:
- Ngoại hiệu Bát Chỉ Thần Đà của tôn giá phải chăng có cơ sở? Hãng Nguyên Cát gật đầu:
- Lẽ đương nhiên! Trình Lập Dân vẫn thắc mắc hỏi:
- "Bát chỉ" thì đã có đặc điểm rõ ràng rồi, nhưng tôn giá lưng thẳng thếnày, sao lại gọi là "Thần Đà" được chứ? Hãng Nguyên Cát cười to:
- Lão phu công lực thông huyền, cái gù trên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-dan-tam/2310615/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.