Nhưng vẫn dịu giọng nói:
- Tỷ tỷ, xin hãy nghe tiểu đệ nói hết,trong lòng tiểu đệ cũng đau xót chẳng kém gì tỷ tỷ, nhưng hiện giờ không phải là lúc khóc cho thỏa...
Hồ Băng Ngọc tức giận ngắt lời:
- Người mới chết mà không được khóc, vậy chứ bao giờ mới là lúc có thể khóc được hả? Trình Lập Dân cười gượng:
- Tỷ tỷ đã quên di mệnh của lệnh sư rồi sao?
- Đương nhiên là ta nhớ, đằng nào thì người chết cũng không phải là thân nhân của ngươi...
Thi thể của lão bà áo xanh nằm bên bỗng từ từ mở mắt, hai giọt lệ tuôn trào...
Hồ Băng Ngọc với Trình Lập Dân chỉ lo nói, chưa phát giác ra hiện tượng lạ kỳ ấy.
Trình Lập Dân chau mày giậm chân nói:
- Tỷ tỷ nhẫn tâm để cho lão nhân gia ấy...
Chàng vốn định nói "Tỷ tỷ nhẫn tâm để cho lão nhân gia ấy chết không nhắmmắt", nhưng chưa nói dứt câu, ánh mắt tiếp xúc với thi thể của lão bà áo xanh, bất giác giật mình, vội ngưng lời nói:
- Tỷ tỷ hãy xem...
Vừa nói vừa quỳ xuống bên cạnh thi thể của lão bà áo xanh, chân thành khấn:
- Tiền bối hãy yên tâm an nghĩ, vãn bối nhất định sẽ tuân theo lời dặncủa tiền bối, hoàn thành tâm nguyện chưa tròn của tiền bối...
Hồ Băng Ngọc cũng theo sau quỳ xuống, nước mắt lại lã chã tuôn rơi, ngẹn ngào khấn:
- Sư phụ... hãy yên tâm mà ra đi... Ngọc nhi nhất định sẽ vâng lời, không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-dan-tam/2310604/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.