Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân nghe vậy rúng động cõi lòng, vội quát to:
- Tất cả dừng tay! Nhưng đã muộn, cùng lúc bà ta cất tiếng quát, trongđấu trường đã vang lên hai tiếng hự khô khan, thân người cao to của haiphiên tăng áo vàng đã như diều đứt dây chia nhau văng bay đi, "phịchphịch" hai tiếng, rơi xuống ngoài xa hơn trượng.
Trong khi ấy,Trình Lập Dân thản nhiên đứng yên tại chỗ, mặt không đỏ, hơi thở khônggấp rút, dáng vẻ chẳng giống như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử.
Ba phiên tăng áo vàng đứng sau lưng Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân lập tức chia ra hai người đến xem xét sự sống chết của đồng bọn.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân mắt ánh hung quang, giọng lạnh tanh nói:
- Đã chết chưa? Hai phiên tăng áo vàng ấy lắc đầu, mặt đầy khích động và căm phẫn.
Trình Lập Dân mỉm cười đáp thay:
- Không chết được đâu, tối đa điều thương ba tháng là khỏi! Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi trẻ tuổi mà xuất thủ còn tàn bạo hơn sư phụ ngươi. Lãothân hỏi ngươi, hai người đó có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại xuấtthủ nặng như vậy hả? Trình Lập Dân cười theo thói quen đáp:
-Chính vì hai hòa thượng đó không có thù oán gì với tiểu sinh, tiểu sinhmới trừng phạt nhẹ chứ chưa lấy mạng... À! Đúng rồi, lão nhân gia đãnhắc đến chuyện ấy, tiểu sinh chẳng thể không thỉnh giáo lão nhân giamột câu.
Cưu Bàn Thần Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-dan-tam/2310600/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.