"Côn Minh bên kia, ba đã sắp xếp người công ty đến đón, sáng nay ba đã gọi điện xác nhận, khách sạn cũng đã đặt rồi, cũng đã sắp xếp hướng dẫn viên, mọi người có thể tùy theo tình hình mà quyết định ở Côn Minh bao lâu, sau khi xác định thời gian cụ thể rồi mới đặt tiếp vé máy bay từ Côn Minh đến Shangri-La. Đến lúc đó, bao gồm vé máy bay này nọ bọn họ cũng sẽ chuẩn bị. Hi nhi, trên đường có vấn đề gì, nhớ rõ phải gọi điện cho ba." Dương Khanh hiếm khi nói đi nói lại như vậy. Dù sao hai năm qua, đây là lần đầu tiên con gái độc nhất của mình rời khỏi nhà, vì vậy, ngay cả chuyện đưa Dương Hi đến sân bay, Dương Khanh cũng tự mình làm.
"Cám ơn ba. Con lớn rồi mà, ba làm con có cảm giác như học sinh ngày đầu đến ở ký túc xá vậy á?" Dương Hi cười khi thấy ba luôn xem mình là con nít.
"Con đó, mặc kệ lớn thế nào, ở trong lòng ba mẹ, đều là con nít, vĩnh viễn cũng không lớn." Dương mẹ cảm khái. Hi nhi phải ra ngoài, bà có chút lo lắng lại có chút không nỡ. Nhưng ông chồng đã sắp xếp mọi thứ rất tốt, nên cũng không phải quá lo lắng.
"Với lại, vì an toàn của con, ba đã mời Phương Bồi xin nghỉ phép nửa tháng, cùng đi với con, có lẽ cô ấy cũng đã đến sân bay rồi." Dương Khanh trực tiếp nói thẳng, ánh mắt lại lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, muốn nhìn xem biểu tình của Dương Hi.
"Cái gì? Phương Bồi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai/1424912/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.