Bức màn dày ngăn trở ánh mặt trời, trong phòng vẫn mờ ảo lạnh lùng như cũ. Loại mờ ảo này làm cho Dương Hi cảm thấy an toàn một chút, cảm xúc bùng nổ đột nhiên kia, trên đường về nhà đã bị nàng áp chế, sự áp chế tâm lý này, làm cho nàng sức cùng lực kiệt.
Dương Hi thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ, Giang Bình không nói gì, có chút lo lắng đi theo phía sau nàng. Đến khi vào căn phòng vĩnh viễn là màu tím u buồn, Dương Hi dường như cũng không chú ý đến phía sau có người, nàng nằm lên giường co hai chân lại, hai tay ôm trước ngực, một tư thế như đang cố tự bảo vệ mình.
Sở An chết rồi.
Mùa hè hai năm trước, một tai nạn xe, ngày hôm đó, ánh mặt trời rất mạnh, rất chói mắt, chiếu lên làn da người cũng có thể gây tổn thương.
MÌnh vẫn chưa đến kịp nhìn mặt chị ấy lần cuối, chị ấy ở trong điện thoại đã nói với mình: phải cố gắng tiếp tục sống hạnh phúc. Một câu dặn dò cuối cùng kia đã trở thành di ngôn. Trở thành ký thác, cũng trở thành trói buộc mà Dương Hi không thể thoát khỏi——người yêu mình nhất kia đồng thời cũng là người mình yêu nhất, sự ra đi của chị ấy làm cho toàn bộ cuộc sống của mình chỉ còn là giấc mộng.
Khi xem hình ảnh của hiện trường tai nạn, mặt Sở An đầy máu tươi, tứ chi vặn vẹo......Dương Hi nhắm mắt lại, hình ảnh này hỗn loạn hiện lên, giống như lưỡi dao sắc bén, bắt đầu cắt vào lòng nàng, từng nhát từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai/1424876/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.