Lúc ông mặt trời miễn cưỡng chậm rãi mọc lên thì Giang Bình đã bận rộn ở nhà bếp rồi. Mở cửa sổ ra, bầu trời xanh đầy nắng cuối mùa thu, trong không khí lan truyền một luồng sương mù khó có thể khuếch tan, sương mù này theo cửa sổ bay vào bên trong, mang theo hơi lạnh đặc hữu của buổi sáng sớm cuối mùa thu làm cho người ta thanh tỉnh, những vướng mắc đêm qua đã chỉnh đốn lại hết ngọn ngành sau một đêm gầy dựng lại tâm trạng, những cảm xúc tiêu cực cứ để nó trôi đi, giống như tướng quân trên chiến trường, sau khi cứu chữa vết thương, mang trong người sự chính nghĩa và dũng khí lại một lần nữa xuất chinh.
Giang Bình biết, mình phải xuất chinh.
Vì Mỹ Diệp, vì phần đạo đức nghề nghiệp của một người bác sĩ tâm lý, cũng vì một phần kiêu ngạo của người bác sĩ tâm lý ưu tú. Bệnh tâm lý có nhiều mặt, mỗi một mặt đều là sự khiêu chiến khác nhau, nếu như một bác sĩ tâm lý buông tha cho bệnh nhân của cô ấy, có lẽ cả đời này, trong tận đáy lòng của cô ấy cũng sẽ tự phủ định nghề nghiệp của mình, ít nhất, đối với người kiêu ngạo như Giang Bình mà nói, là như vậy.
Vì thế, sáng sớm, Giang Bình đã suy nghĩ làm thế nào mới có thể lừa Dương Hi ra khỏi nhà, ra bên ngoài một chút. Dạo công viên? Xem biểu diễn? Xem phim? Cô ấy dường như sẽ không đồng ý. Muốn làm cho Dương Hi rời khỏi nhà, quá khó khăn. Đây là một trận đánh dai dẳng và gian khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai/1424874/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.