Chương trước
Chương sau
Quả thực fan clup của Mio rất khác so với Tomoe.
Như mong đợi ở fan clup của Mio, hay đúng hơn, điều đó là bình thường khi nói đến Mio…mảng ẩm thực phát triển khá mạnh!
Phe phái có sức cạnh tranh lớn nhất hiện nay, Mio-sama Fan Clup, hầu hết bao gồm các đầu bếp đang theo đuổi mục tiêu to lớn của họ – ẩm thực.
Không có mật mã như Gia đình Tomoe, nhưng dường như các nguyên liệu hiếm có và các nguyên liệu đắt tiền đóng vai trò xóa tan nỗi lo về sự chênh lệch thứ hạng giữa các thành viên với nhau.
Thật hỗn loạn, dù là cho mục đích tốt hay xấu.
Và Mio-chan Fan clup đang cạnh tranh ngôi đầu bảng ấy là một câu lạc bộ hâm mộ trên cả bình thường… Tôi có thể nói như thế, bình thường trên cả bản thể ban đầu của nó. Thay vì đồ ăn, rõ là họ tôn thờ chính Mio hơn… không phải, họ say như điếu đổ ấy chứ. Hmmm… dù là những kẻ cuồng nhiệt, đám người đó vẫn tỏ ra sự khâm phục.
Với ấn tượng của bản thân, tôi cho rằng cái fan clup phía sau kinh tế hơn – dựa trên định nghĩa về fan clup hâm mộ.
Điều thú vị là vé đặt trước của cơ sở mà Mio đã đặt tại cửa hàng của Công ty Kuzunoha cực kì phổ biến với cả hai fan clup kể trên.
Nó hơi khác so với vé đặt trước, nhưng vì có cơ hội, tôi đã đưa một số cho họ thông qua Lime.
Nhiều lớp người hâm mộ đã được hình thành ở cả hai phía, nhưng họ hầu như vô hại, vì thế, đó là một cách để nói cho họ biết rằng chúng tôi sẽ để mắt đến họ kể từ giờ trở đi.
Có vẻ Lime hiểu rõ ý tôi và đang nói về sự phù hợp cùng đủ thứ khác nữa. Anh ta rất thích cách dùng từ của Tomoe.
「Dù sao thì, họ thật sự nhiệt huyết.」〈Makoto〉
Có được đánh giá như vậy về họ là nhờ vào việc tôi đã đọc lướt qua cuốn sách “Mio & Các sạp hàng” – với nội dung là những sạp hàng Mio đã từng ghé ăn, và những đánh giá của cô ấy.
Cô ấy không bị vấn đáp khi cuốn sách được viết lên, và dĩ nhiên cô cũng không phải là người nêu ra ý tưởng ấy.
Đây là loại công việc thuần thu thập thông tin về những ấn tượng của Mio về những gì cô ấy đã ăn tại các hàng bán đồ ăn, làm các bài báo về nó, và biên soạn chúng.
Khá là thú vị khi thấy sự khác biệt giữa lời giải thích của các chủ quầy và ấn tượng của chính Mio, nhưng bạn có thể hiểu đây là giới hạn trong nhật kí của những kẻ bám đuôi.
Mio là kiểu người có bản năng nhạy bén.
Nhưng khi cô đắm mình trong thế giới đồ ăn thì… không lạ gì khi cô ấy không để ý đến bất cứ kẻ bám đuôi nào cũng thích đồ ăn như cô nữa.
Bởi vì họ không có ý định gây hại, không mang thù hận hay có ý xấu.
Hơn hết, họ đang nếm những gì bản thân Mio để mắt tới – với biểu cảm nghiêm túc vcl.
Đúng vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy ngó lơ họ.
「Hiện giờ, khi nói đến những người sành ăn ở Tsige, chắc chắn cái tên Mio-neesan sẽ xuất hiện. Thay vì như một thần tượng… đúng hơn là chị ấy nổi tiếng như một nguồn thông tin.」〈Lime〉
「Mio hả. Tôi đã được đưa tới đây dạo trước rồi. Nó được đánh giá cao đấy.」〈Makoto〉
「… Thật ra những nơi Boss sẽ hài lòng hoặc nhiều khả năng sẽ nói ngon đều có đánh giá cao.」〈Lime〉
「Nói cách khác, nếu tôi để ý, tôi sẽ biết được nơi nào mình thích. Đáng lẽ tôi cũng nên ghé qua các nhà hàng thay vì chỉ tới các sạp đồ ăn nhỉ.」〈Makoto〉
「Theo tôi, ngài nên đi hẹn hò với Mio-neesan nhiều hơn. Vào cái ngày chị ấy biết rằng ngài dựa dẫm vào một cuốn sách thay vì dựa vào chị ấy, tóc tôi sẽ biến thành màu trắng ngay, ngài biết đấy…」〈Lime〉
「Hahaha, tôi sẽ cẩn thận. Tôi sẽ cố chỉ đọc nó khi rảnh.」〈Makoto〉
Tóc trắng ấy hả.
Tôi nghĩ trông nó sẽ hợp với Lime phết.
Nhưng tôi nghĩ Lime sẽ không được dung thứ với chỉ ngần ấy đâu…
「Dù sao đi nữa, với điều này, gánh nặng trên vai tôi đã vơi bớt đi phần nào rồi. Có được sự đồng ý thật là may quá mà.」〈Lime〉
「Ngăn cấm bọn họ chỉ vì sở thích của họ thì có hơi… Thực tế không hề có hại gì, và tôi nghĩ hầu hết họ là khách quen của Công ty Kuzunoha chúng ta.」〈Makoto〉
「Đúng thế-ssu yo. Hầu hết bọn họ là kiểu sẽ mua hàng ở chỗ của ta trước khi đến những nơi khác thưa ngài-ssu.」〈Lime〉
「Thật tốt khi được nghe điều đó.」〈Makoto〉
Tất nhiên, chất lượng và giá cả thì quan trọng, nhưng việc có nhiều khách hàng đến với Công ty Kuzunoha chỉ vì đó là công ty Kuzunoha là một điều đáng mừng.
Ngay cả khi đó là do Tomoe và Mio, không có gì phải lo cả.
Nói thế chứ, tôi kịch liệt phản đối việc lợi dụng Tomoe và Mio nhằm thu lời cá nhân.
「…Uhm… Boss…」〈Lime〉
Đầu giờ chiều sau khi chúng tôi hoàn thành việc kiểm tra fan clup đứng đầu của Tomoe và hai fan clup lớn nhất của Mio, Lime và tôi đã ghé vào một quán cà phê ngẫu nhiên.
Đó là một quán cà phê, nhưng nó là kiểu thuần túy mang bầu không khí tĩnh lặng.
Chúng tôi đang nói về kết quả của cuộc kiểm tra trông khi ngồi nhâm nhi cà phê lạnh.
Kết luận là miễn Lime và những người khác có thể toàn tâm toàn ý để mắt đến bọn họ, thì không sao cả.
Có những thứ đặc biệt giống như cuốn sách “Mio & Các sạp hàng” trong sa số các loại hàng hóa, nhưng chúng chủ yếu là những thứ vô hại.
Sau khi cảm thấy như tôi đã hoàn thành một chuyến đi thực tế về xã hội ngầm, Lime nói với tôi với một giọng điệu nghiêm túc.
「? Có vấn đề gì sao?」〈Makoto〉
「…」
Trong thời khắc khó xử này, Lime im lặng như cảm thấy khó nói.
Nhưng vì anh ấy muốn nói điều gì đó, tôi chỉ biết đường ngồi đợi.
「…」
「Thực ra, tôi có một thỉnh cầu thưa ngài-ssu.」〈Lime〉
「Ừ?」〈Makoto〉
「Là về những tin đồn của Công ty Kuzunoha mà Phố Hoàng Hôn có liên quan ạ…」〈Lime〉
「… À, đúng thật. Cái mà bị đồn đoán suy diễn khắp nơi, nhưng lại chính xác một cách thần kì ấy hả?」〈Makoto〉
Một trong những âm mưu là trói buộc ta với Giáo phái Phản thần nhằm chia rẽ Tsige.
Cuối cùng, thay vì nói kẻ chủ mưu là Vương quốc Aion, thì nói đúng hơn, chúng chỉ là đám lâu la cho Alte – Tông đồ của Nữ thần.
Cô ta có vẻ là kiểu người giỏi lập mưu bàn kế hơn là chiến đấu trực tiếp.
Nếu cô ta có một đám lâu la ra trò, có thể chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nữa.
May thay, chỉ là những binh lính và pháp sư được tuyển dụng vì mang chút gen trội, vì thế chúng tôi đã xoay sở được.
Bạn có thể nói rằng đó là một khoảnh khắn may mắn hiếm có của tôi.
Những lời đồn giờ đã trở thành “Thế hả. Thật ngu ngốc.”, vì thế không có vấn đề gì cả.
「Chúng tôi đã huy động được rất nhiều người vào việc này. Bao gồm các đội trưởng, mạo hiểm giả, các cựu mạo hiểm giả, và cả…」〈Lime〉
「Phải rồi, chúng ta đã được nhờ bởi các mối quan hệ của anh đó, Lime à.」〈Makoto〉
Lime, người đã làm việc rất cật lực như một mạo hiểm giả đến từ Tsige, thực sự đã đến đây và để lại một điểm nhấn khá ấn tượng.
「…V-Và cả Trại mồ côi Weitz cũng đã giúp đủ thứ việc từ lớn đến nhỏ, như việc đã từng nhận được một chút sự giúp đỡ trước đây thưa ngài!」〈Lime〉
「Ư-Ừm…」〈Makoto〉
Không nhất thiết phải cố gắng chứng minh điều đó bằng giọng điệu mạnh mẽ như vậy đâu.
Tôi đã nhận được những báo cáo về những nhân viên và đám trẻ của Trại mồ côi Weitz đã di chuyển xung quanh thành phố, và tôi cũng nắm rõ điều đó có liên kết với thành quả hiện giờ.
「…Tôi biết rằng dù sao thì ngài cũng sẽ dành ra chút nếp nhăn trong não cho những suy nghĩ về hân tộc mà.」〈Lime〉
Lime lấy hơi sâu, hạ giọng, và nói với tông giọng bình tĩnh.
Khuôn mặt của anh ta trở nên nghiêm túc đến nỗi sẽ rất khó tin rằng khuôn mặt ấy phát xuất sau một cuộc trò chuyện về các fan clup.
Đôi lúc người ta vẫn xì xào về nó, nhưng đâu phải là tôi ghét hân tộc đến mức ấy… Thi thoảng thì tôi có ghét đấy, nhưng phải chăng tôi đang phân biệt đối xử với bọn họ…?
「…」
「Nhưng mà, dù đã biết trước, tôi – Lime Latte – có một điều muốn hỏi ngài, thưa Boss.」〈Lime〉
「…Nói đi.」〈Makoto〉
Một thỉnh cầu về hân tộc, huh.
「Với những sự phục vụ nhỏ bé mà tôi đã cống hiến, cùng sự chăm chỉ của tập thể Trại mồ côi Weitz lần này, liệu ngài có thể ban đặc ân cho phép bọn họ di cư vào bên trong như một phần thưởng được không ạ?!」〈Lime〉
Di cư? Vào bên trong?
Anh ấy… đang nói đến Asora?
Lime đang cầu xin tôi cho phép hân tộc được cư ngụ ở đó ư?
Hẳn là anh ấy ám chỉ những cá nhân mồ côi ở Trại mồ côi Weitz rồi.
Trại mồ côi Weitz là nơi chôn rau cắt rốn của Lime, và thi thoảng anh ấy sẽ giành ra vài ngày tại đó.
Nhưng điều đó…
「Tôi chưa biết anh nặn ra cái ý tưởng này từ đâu, nhưng hiện giờ Trại mồ côi Weitz đang đóng vai trò là mẫu mô hình thử nghiệm cho các công trình ma pháp, và nếu ta chuyển họ đi, điều đó sẽ khiến kế hoạch trở nên uổng phí.」〈Makoto〉
Không có chút dấu hiệu nào trên khuôn mặt của Lime cho thấy anh ấy đang bỡn cợt về điều này.
Tuy nói với âm lượng nhỏ, nhưng anh ấy đang thỉnh cầu tôi cho phép hân tộc chuyển đến Asora với quyết tâm mạnh mẽ.
「Tôi không xin cho chuyện này phải được quyết định ngay và luôn đâu thưa ngài. Việc nhận được sự đối xử tốt như việc đập đi xây lại toàn bộ Trại mồ côi là điều gì đó mà tôi không thể đáp ơn sao cho vừa, dù cho có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.」〈Lime〉
Ồ, anh ấy đã quay lại một chút với Lime của mọi khi.
Có lẽ vì anh ấy đã nói ra điều bản thân thấy khó nói nhất, nên sự căng thẳng đã đạt mức đỉnh điểm chăng?
Nhưng, bản thân tôi cũng đang sắp đến giới hạn sau khi nghe điều đó đấy.
「Thế… anh muốn tôi làm gì nào?」〈Makoto〉
「Sau khi chứng kiến Jin và những bạn trẻ khác được rèn rũa bởi Boss và những người ở phía bên kia Rotsgard, bên trong tôi – một lý tưởng đã được sinh ra – đại khái là vậy. Rằng tôi đã có được một cái nhìn hé về những gì tôi muốn thế giới này trở thành.」〈Lime〉
「?」
「Rằng có lẽ hân tộc sẽ được cho phép mở cánh cửa của Công ty Kuzunoha và cả cánh cửa trái tim của Boss nữa.」〈Lime〉
「!」
「Việc Shiki-san trở nên chủ động với điều ấy để góp phần tạo nên phép màu này, là cảm xúc do dự nhất thời của tôi hiện giờ thưa ngài. Nhưng… ừm… tôi thắc mắc liệu rằng, trong trường hợp đó, những đứa trẻ của của chúng ta có thế được chứng kiến cùng một giấc mơ ấy.」〈Lime〉
「…」
「Tôi đã rất đau đầu và lo lắng về nó rất nhiều, và nó thực sự là điều mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều suốt một thời gian dài-ssu! Tôi đang lạc lối… tôi không biết nói sao nữa. Mỗi khi đối mặt trực diện vấn đề, tôi lại không thể bày tỏ được nỗi lòng mình.」〈Lime〉
「Chà, tôi hiểu cảm xúc đó. Không cần phải vội đâu. Tôi sẽ lắng nghe cảm xúc của anh, nhưng từ nay về sau hãy cố gắng giải thích rõ ràng những mong muốn của anh đấy.」〈Makoto〉
「…Vâng. Vậy thì… nếu nói rõ ràng ra, tôi muốn thành lập một chi nhánh của Trại mồ côi Weitz ở bên trong, và sau đó cho phép những đứa trẻ đã chấp thuận các điều khoản được cư ngụ tại đây. Kiểu kiểu thế ạ-ssu.」〈Lime〉
Một chi nhánh tại Asora sao.
Nghe chẳng còn giống như một trại mồ côi nữa rồi.
Ở Asora, không chỉ không có bóng dáng hân tộc, nơi đây không có một cá nhân nào phải chịu cảnh ‘mồ côi’ cả.
Asora của hiện tại không cần thiết phải có một trại mồ côi nào hết.
Khoan, chức năng của cơ sở không còn quan trọng nữa nhỉ.
Lime mong muốn việc di chuyển Trại mồ côi Weitz vào bên trong Asora trở thành hiện thực. Anh ấy muốn lựa chọn đó, con đường đó, trở nên khả thi.
Hân tộc đặt chân tới Asora ư…
Đó không phải là một trại mồ côi, nên sẽ chẳng sao khi chúng tôi tiếp tục mọi thứ một cách bình thường tại đó, và anh ấy sẽ không muốn làm vướng chân đâu.
Nhưng… hân tộc sinh sống tại Asora sao…
「Kể cả khi tôi có đồng ý, anh hiểu mà, Lime? Điều đó có nghĩ là một khi họ chuyển đi, dù họ có muốn quay trở lại nơi đây, họ cũng sẽ không thể đâu, anh biết chứ? Ừ thì những người mồ côi ít có mối liên hệ với thế giới bên ngoài hơn, nhưng… anh có nghĩ rằng họ có thể tự mình đưa ra quyết định không? Hoặc đúng hơn là, có ổn không khi để cho họ tự quyết định?」〈Makoto〉
Những người mồ côi có những bước dậm quyết định khá nhẹ chân. Dù là vì điều tốt hay xấu, vẫn sẽ một chút nuối tiếc khi họ quay đầu nhìn lại những dấu chân ấy.
Đặc điểm đó thậm chí còn rõ thấy ở đám trẻ mồ côi hơn là những người vô gia cư…
Tôi cảm thấy thật không công bằng khi bắt đám trẻ đưa ra một lựa chọn không thể quay đầu.
‘Vậy thì cứ cho phép họ ra vào Asora và bên ngoài là được mà?’ hiện tại thì tôi không hề có suy nghĩ như vậy.
Tôi hiện chỉ lo lắng cho đám trẻ bị đặt vào tình thế ấy.
Hoặc có lẽ… tôi đang kiếm tìm lí do phải lẽ nhất để từ chối việc hân tộc tiến vào Asora.
「Ngay cả thế, tôi vẫn cảm thấy có một cơ hội cho tương lại tại đó. Dù là ở đây, hay ở Asora, sẽ không có mấy khác biệt với chúng ta. Về điều đó tôi đảm bảo với ngài. Đơn thuần sự khác biệt chỉ là việc có hân tộc xung quanh hay không thôi. Tuy vậy, ai biết được sẽ có bao nhiêu lối đi rộng mở tại Asora cơ chứ. Tôi muốn chia sẻ cơ hội như mơ này cho họ. Đó là những suy nghĩ từ sâu thẳm trái tim tôi thưa ngài.」〈Lime〉
「Đám trẻ đó, chúng giống như một gia đình, phải không? Chẳng phải ta sẽ gieo nên mối thù hận bằng những việc như chia cắt chúng sao?」〈Makoto〉
「Boss à, ‘Cứ mỗi lần ta quay lại đó, số lượng người tụ họp lại giảm đi, như thế đó là lẽ tự nhiên vậy’.. là những gì Ane-san đã nói với tôi, và đó là những lời lẽ thông thái.」〈Lime〉
Củ lạc giòn tan?
Tôi buộc phải hỏi xem anh định nghĩa cái ‘lời lẽ thông thái’ như thế nào mất…
Lại còn ‘như thể đó là lẽ tự nhiên’ nữa, oi, cái ngữ điệu long trọng đó là sao chứ…
Hân tộc hả.
Nhìn chung, đúng là họ có vấn đề do sự dạy dỗ và cưng chiều của Nữ thần.
Nếu tôi kiên quyết không cho bất kì ai vào, chắc chắn nguyên do sẽ là vì quan điểm cá nhân của tôi.
Bỏ qua việc trả lời ngay lập tức thỉnh cầu đó, đã đến lúc dành thời gian ra để suy nghĩ về điều đó rồi.
「Bất kể khó khăn nào ư?」〈Makoto〉
「Tôi cầu xin ngài.」〈Lime〉
Lime đặt hai bàn tay lên mặt bàn và cúi đầu thật sâu.
「Tôi không thể cho anh một câu trả lời ngay lúc này.」〈Makoto〉
「…」
「Mà, tôi hiểu rằng tâm trí anh đang hiện không ở trạng thái tốt nhất, và với việc nói ra chủ đề nhạy cảm như thế này tại đây, ngôn từ của anh đang bị hạn chế nhỉ. Anh nghĩ sao về việc tiếp tục nói chuyện ở nơi khác một cách thoải mái hơn?」〈Makoto〉
「…V-Vâng-ssu!」〈Lime〉
「Tôi cũng muốn biết anh đã nảy ra cái ý tưởng này khi nào và từ đâu. Chúng ta thường dựa dẫm vào anh, nên sẽ khó để từ chối một thỉnh cầu từ chính anh, Lime à. Hãy cùng nhau dùng bữa tối với chút chất cay, và ngồi nói chuyện thật lâu nào. Đừng lo lắng, tôi sẽ có quyết định ngay trong đêm nay thôi.」〈Makoto〉
Tôi có cảm giác nếu chuyện không thành ra như thế này, tôi sẽ trì hoãn nó trong một thời gian dài.
Tôi nên suy nghĩ nghiêm túc về những điều này, nhưng tôi chắc chắn rằng sẽ tốt hơn khi đưa ra câu trả lời nhanh chóng.
Đẩy việc quyết định sang một bên và cứ mãi bàn bạc – điều này không ăn khớp với một thương nhân chút nào.
Nếu đã bàn bạc điều gì, nhất định phải làm vậy với suy nghĩ rằng: Phải đi tới được một quyết định, và tiến lên phía trước.
「…」
「Và, cuộc họp hoãn lại tại đây. Hãy tiếp tục vào tối nay.」〈Makoto〉
「Đã rõ.」〈Lime〉
「Vậy thì, vẫn còn một vài công việc đấy, nên tôi trông cậy vào anh nhé.」〈Makoto〉
Tôi rời cơ sở và tách khỏi Lime.
Mới đây thôi, tôi đã được ở với Tomoe và Mio sau bữa tối, hoặc là với chỉ một trong hai cô nàng. Lâu thật đấy. Thoát khỏi cái cảnh chỉ toàn đực rựa với nhau rồi.
Thật đáng tiếc khi đây trở thành một cuộc nói chuyện nghiêm túc hơn là chỉ đi chơi với nhau.
Dù sao thì, tôi vội vã quay lại công ty để ngồi suy nghĩ về vấn đề ấy, và hoàn thành một số việc còn sót lại.
◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆
Khi thấy Raidou rời đi, Lime cảm thấy sự lo lắng vốn dĩ đã tan biến lại một lần nữa toàn lực quay trở lại với mình.
Cuối cùng thì đã đến thời khắc đó.
Việc di cư Trại mồ côi vào Asora mà anh hằng mong ước.
Điều này có xảy ra hay không phụ thuộc vào quyết định tối nay.
Ngạc nhiên thay, anh không thể giãi bày tâm tư của bản thân đúng như ý muốn, vì thế lần này, anh ấy phải nói với chủ nhân Raidou của mình một cách chậm rãi và trọn vẹn mà không làm rối tung lên.
「À, phải rồi. Mình cũng còn việc phải dọn dẹp lũ chuột đã thâm nhập vào các fan clup nữa.」〈Lime〉
Khá nhiều từ Aion, nhưng cũng như việc mời nhiều người quan trọng từ các quốc gia khác – ngay cả khi không náo nhiệt như lễ hội Trường Rotsgard – không rõ là họ sẽ tiếp cận như thế nào.
Sẽ không có gì lạ nếu một công ty ở Tsige bị nuốt chửng và trở thành con tốt thí của một vài quốc gia nào đó.
Mục tiêu trở thành một quốc gia hoàn toàn mới của Tsige khiến cho những lỗ hổng cũng mở rộng theo.
Cũng có rất nhiều khả năng họ sẽ thử điều gì đó với Công ty Kuzunoha.
Vẫn còn một núi công việc cho Lime.
Và vì thế, Lime sẽ phải điều tra những cá nhân đã thâm nhập hay đã cố thâm nhập vào các fan clup của Tomoe và Mio, và nếu như cần thiết, xử lí bọn chúng.
Anh đã truyền đạt được đại ý mong muốn của mình.
Điều còn lại là đối mặt với đêm nay mà không được than phiền một lời nào, ngồi tiếp rượu cậu ấy, và nói ra cảm xúc của mình.
「May thay, Boss không hỏi gì về fan clup của chính ngài ấy, và có vẻ ngài ấy chẳng hề bận tâm đến nó. Boss đã thay đổi… Ngài ấy hẳn đã làm những việc như hôm nay vì sự lo lắng cho những người phụ nữ của mình. Hể, Ane-san và Mio-neesan thực sự được yêu thương đấy chứ.」〈Lime〉
Lime rất có thể đã gây ra một sự hiểu lầm lớn.
Tuy vậy, nhưng… khi nghĩ về gánh nặng tinh thần của Makoto, việc để cho cậu ấy biết được sự tồn tại của các fan clup của chính mình và đích thân đi điều tra chúng hiện giờ rất nguy hiểm.
Lime biết rõ về 3 fan clup hâm mộ khác, đó là của Shiki, Komoe và Makoto, và anh ấy đang nghiêm chỉnh để mắt đến bọn họ.
Có những thứ tốt hơn hết là không cần phải biết đến, và đối với Makoto, chắc chắn đó sẽ là các fan clup hâm mộ của chính cậu ấy.
Anh chỉ đơn giản là làm đúng lệnh của Makoto là dẫn cậu ta đến các fan clup của Tomoe và Mio thôi.
「Seina, mọi thứ đang khá rối loạn, nhưng nếu vượt qua được, tớ cũng sẽ đưa cậu đến đó. Tớ sẽ trả lại đàng hoàng món nợ cùng với cậu. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.」〈Lime〉
Lime gãi mũi rột roạt khi cười ‘hehe’ và ngước nhìn lên bầu trời.
Anh ấy vẫn không biết được… bữa rượu đêm nay cùng chủ nhân Makoto của anh sẽ mang lại điều gì.
Bầu trời đang dần nhuốm một màu đỏ.
===END CHAP===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.