Trans: Mình sẽ tạm lặn đến hết 29/8/2020 vì lí do thi cử nên mong ae thông cảm. đáng ra là nên lặn từ lâu r nhưng vẫn cố ở lại làm thêm chút cho ae, cảm ơn edit ngố(sry quên tui tên r) đã giúp đỡ trong thời gian này. Về các chương mới thì nếu edit thấy đủ khả năng thì có thể tự solo. Nếu không thì bộ tsuki tạm dừng cho đến 30/8/2020. Và tui đang hỏi liệu edit có thể solo được bộ x777 kia không, nếu được thì sẽ chuyển qua đăng bộ kia trong thời gian tui ôn thi. Tuyển mem làm việc không công trong thời gian này, mọi chi tiết xin pm. ======================================== Ugh. Một lớp khói mỏng bao trùm lên toàn bộ không gian của cửa hàng. Như tôi nghĩ, một thứ mùi khó chịu đang lan rộng. Đó là một bầu không khí làm cho tôi hơi nhăn nhó. Hiện tại, tôi bỏ qua những ánh mắt tiêu cực đang đổ dồn lên tôi và tìm kiếm hai người kia. Nó không phải là một quán ăn lớn, vì vậy không khó để tôi tìm thấy bóng lưng của hai người họ. Nhưng có vẻ như tôi sẽ phải nhanh lên. Khi tôi bước nhanh dần đến hai người họ, tôi càng có thể nói hai người họ... Thật tệ! Akashi-san đang cố mở một cái chai nhỏ cho Yuduki-san! Cô ta đã mở nó ra!! Chết tiệt, tôi đã không đến kịp. Đã đến nước này rồi, cũng có thể... Tôi bước tới cùng với kế hoạch đã vạch sẵn trong tâm trí mình. "Azusa." Tôi thì tầm gọi tên cây cung theo thói quen của mình. Vào lúc đó, một cảm giác quen thuộc trong lòng bàn tay trái xuất hiện và tôi nắm lấy nó. Không có mũi tên để kéo. Không có thời gian để quan tâm đến những khách trở nên hoảng loạn, tôi giữ tập trung tinh thần với cây cung đã kéo căng dây của mình, tăng cường nó bằng sức mạnh ma thuật và thả. "?!!" Với tôi là trung tâm, khói và mùi hương khó chịu khắp nơi bị thổi bay. Một cơn gió xoáy bùng lên và thoát ra ngoài cửa hàng cửa hàng. Có vẻ như tôi đã xoay sở để làm tốt điều đó. Kể từ khi tôi dành thời gian ở lãnh thổ quỷ tộc, tôi đã không kìm giữ lại sức mạnh của mình thường xuyên, vì vậy tôi không biết nên giữ lại bao nhiêu sức mạnh khi ở đây. Chà, miễn là kết quả tốt, thì nó vẫn sẽ ổn, tôi cho là vậy. Cái chai mà Akashi cầm trong tay rơi xuống và vỡ. Chất lỏng tạo ra một đường chảy dài trên mặt bàn và nhanh chóng bốc hơi trong một làn khói mỏng. Từ những gì tôi có thể cảm nhận được, không còn "mùi" nào ở đó nữa. Tất nhiên, trong không gian của cửa hàng này cũng vậy, và dĩ nhiên, nó cũng biến mất khỏi 'bên trong' của những khách hàng và nhân viên. Thật nhẹ nhõm. Hắn ta bắt đầu có những biểu hiện lạ. Vậy hắn trông không có vẻ gì quan tâm đến lời cảnh báo của tôi. Về vấn đề với với việc chế tạo súng, và giờ đây. Tôi nhớ về chất lỏng bên trong chai và mùi bên trong cửa hàng. Bỏ qua khái niệm về nó, nó là loại thuốc nguy hiểm. ...Thằng nhóc Tomoki chết tiệt đó. "Này đằng đó, Akashi-san, Yuduki-san, thật trùng hợp." (Makoto) Ngay cả tôi cũng biết không có sự trùng hợp nào trong chuyện này. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy ở nơi này. Làm dịu mọi thứ không nằm trong danh sách các kỹ năng của tôi, vì vậy xin vui lòng tha thứ cho tôi về điều đó. Akashi-san có khuôn mặt sững sờ khi cô ấy nhìn tôi. Sau khi nhìn vào những gì đã xảy ra, cô ấy vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như Yuduki đang cố gắng kìm nén sự kích động của mình. Cô ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt hơi nghiêm khắc. Nhìn đôi môi mím chặt, có lẽ cô đã nhận ra điều gì đó. "Boss Raidou, tại sao ngài lại ở đây?" (Akashi) "Yeah. Ngài không thể đánh lừa chúng tôi với cuộc nói chuyện trùng hợp đó. Tôi nghe nói rằng ngài sẽ bận rộn với mê cung một thời gian." (Yuduki) "Đúng, đó là sự thật. Trên thực tế, hơn một nửa trong số đó có thể được gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên." (Makoto) "Có nghĩa là có một phần không áp dụng trong sự trùng hợp, phải không?" (Yuduki) Yuduki-san vẫn dữ khuôn mặt nghiêm nghị đó. Hiện tại, tôi đã trở nên hiểu biết phần nào về những thứ như thuốc men và thuốc ma thuật. Tuy nhiên, giống như cách bùa chú phục vụ cùng mục đích như bùa hộ mệnh và bùa hộ mệnh thì không, sự so sánh không tốt ở đó. Bùa chú hầu hết được biến thành bùa hộ mệnh và bùa được... đợi đã, tại sao lại bắt đầu một bài giảng ở đây. Điều quan trọng ở đây là loại thuốc ma thuật mà Akashi-san có trong tay không phải là loại thuốc điều trị y tế và nó là loại mà tôi vẫn chưa quen thuộc. Tôi có thể hiểu nó một cách chắc chắn và tôi biết mục tiêu của Tomoki, miễn là họ không yêu cầu một lời giải thích sâu sắc về nó, thì không có vấn đề gì. Vấn đề là, tôi sẽ trả lời họ như thế nào. Vào lúc đó và trên hết... Tôi nhìn quanh cơ sở. Mọi người đều làm bộ mặt như thể họ đã bị lừa bởi một con cáo hoặc một con gấu mèo* khi họ đang cố nắm bắt tình hình. Dường như đây không phải là một nơi tốt để tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi. Nó là một chủ đề riêng tư... vậy nên tại thời điểm này, nơi đó sẽ là vị trí tốt nhất. Nó có thể là "Một mũi tên trúng hai đích" sau tất cả. "Yeah. Có vẻ như tôi sẽ phải tham gia vào những rắc rối và nó là thứ cần được ưu tiên hàng đầu. Bây giờ thì đã khá muộn rồi, cả hai đi cùng tôi đến mê cung thì sao?" (Makoto) Tôi có thể bảo vệ bí mật, và nếu có ai theo dõi chúng tôi, chúng tôi có thể dễ dàng khiến chúng bị mất dấu. Và khi ở đó, tôi có thể tìm kiếm Beren và những người khác nữa. Sẽ ổn thôi nếu nói chuyện trong đại mê cung. "Tôi hiểu rồi. Một nơi thích hợp cho những cuộc nói chuyện riêng tư, phải không?" (Yuduki) "Y-Yeah." (Makoto) Yuduki-san khẽ mở to mắt và thì thầm như thể rất ấn tượng. Cô ấy đang gật đầu, vì vậy sẽ ổn thôi nếu coi đó là sự chấp nhận của cô ấy. Akashi-san đang nhìn xen kẽ vào Yuduki-san và tôi như thể cô ấy đã ngủ nửa giấc. "Đi thôi nào." (Makoto) "Hiểu rồi. Akashi, chúng ta sẽ đi." (Yuduki) Yuduki-san kêu Akashi-san đứng lên và rời khỏi cửa hàng như thể kéo cô ấy đi. Tôi để lại một số thay đổi tại cửa hàng và mọi thứ "khá" tốt. Bằng mọi giá... tên Tomoki đó, nghĩ rằng nó sẽ biến sự quyến rũ của mình thành ma túy. Thật là một điều thái quá để nghĩ về. Nếu Senpai biết điều này, một cuộc chiến giữa các hân tộc có thể xảy ra trước khi cuộc chiến với lũ quỷ kết thúc. Hibiki-senpai có lẽ sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn nó. Tuy nhiên, đó là một ý tưởng đáng kinh ngạc. Nếu bạn không ở bên cạnh hắn ta, sự quyến rũ sẽ không bắt đầu có tác dụng, và nếu bạn biết về sự tồn tại của nó, có nhiều cách để chống lại nó. Tất nhiên, việc loại bỏ nó hoàn toàn sẽ phụ thuộc vào một trận chiến sức mạnh. Nó mạnh, nhưng theo một nghĩa nào đó, nó có một vài khả năng bị hạn chế. Đó là những gì tôi nghĩ. Nhưng đặt khả năng quyến rũ trong một công cụ và truyền bá nó theo cách đó sẽ làm tăng đáng kể phạm vi hiệu quả. Hơn nữa, công cụ đó là một loại nước hoa. Nó khuếch tán xung quanh khu vực như hương. Khả năng tương thích với bùa khá tốt. Đối với bên cố gắng ngăn chặn điều đó, điều đó còn tồi tệ hơn nhiều so với việc đặt một phụ kiện lên mục tiêu. Bạn không thể ngừng thở, và bạn sẽ phải ghi nhớ hướng gió mọi lúc. Ban đâu, có khá nhiều phép thuật có thể điều khiển gió. Hắn ta... chỉ nghiêm túc sử dụng bộ não cho những thứ vô vọng nhất. Tôi rất ấn tượng. Bỏ qua cuộc chiến giữa Naoi và Kannaoi, và cuộc cạnh tranh giữa tất cả các Osakabe; ngay lúc này, cuộc chiến hiện tại của Osakabe có âm mưu của Tomoki hoặc Đế chế liên quan đến nó. Cuối cùng, có vẻ như tôi sẽ phải tham gia vào thành phố này. Đầu tôi đang đau nhói với những vấn đề của tầng 20. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Không thể tìm ra giải pháp cho nó, tôi đưa theo hai người và đi vào mê cung. ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ Tầng thứ tư của đại mê cung. Ở nơi sâu nhất mà hai vệ sĩ có thể đến, chúng tôi hít một hơi thật mạnh. Không có dấu vết của Beren và những người khác. Với tốc độ này, tôi có thể thấy rằng họ ở tầng thấp hơn tầng này. Họ đang làm gì vậy? Cả ba dường như không cần tăng cấp. Ngay cả khi họ ở tầng mười, họ đã làm việc khá tốt. "Bây giờ, nếu là ở quanh đây, sẽ không có ai nghe lén chúng ta. Hai cô, có vẻ như đã không trở về chỗ của Iroha-chan suốt cả ngày hôm nay. Hai người đang điều tra cái gì?" (Makoto) Bỏ Yuduki sang một bên, tôi thích thú với những gì Akashi nói. Nguồn gốc của cái chai đó. Tôi không biết Sairitz-san có liên quan gì đến nó, nhưng tôi quan tâm đến việc của gia đình Osakabe này đã lan rộng đến đâu. "..Chúng tôi... đã điều tra về một người có ảnh hưởng nhất định có xác suất cao nhất nhắm đến mạng sống của Iroha-sama." (Yuduki) "Thế nên, một phe đối lập của Iroha-chan huh. Tôi hiểu rồi. Và người đó là ai." (Makoto) "Phải nói thế nào ta, thay vì gọi nó là một phe đối lập, thì giống như người đó là người nắm giữ quyền lực thực sự tại gia tộc Osakabe hiện tại. Iroha-sama không thực sự nắm giữ những quyền hành đó." (Yuduki) Bây giờ tôi nghĩ về nó, tôi đã nghe rằng họ không liên quan đến vấn đề của người kế nhiệm. Đã có một cuộc hôn nhân chính trị được tổ chức. Cô ấy đã kết hôn, vì vậy tôi nghĩ cô ấy sẽ được đối xử quan trọng, nhưng có vẻ như không phải vậy. Và Yuduki-san, cô sẽ không cho tôi biết cái tên? Chà, nếu người đó có nhiều quyền hành như vậy, tôi có thể biết đó là ai bằng cách điều tra, nhưng... vượt qua những rắc rối khi làm điều đó là một nỗi đau. "Và người đó là ai?" (Makoto) "Tôi sẽ rất biết ơn nếu nếu ngài ko quan tâm đến nó, thạt khó để nói ra." (Yuduki) "Nào nào, đây là Boss Raidou, vậy có ổn không? Người mà Yuduki đang điều tra là Tatsuki Kougetsu. Ông là một trong những người phục vụ lâu dài tại một vị trí có trách nhiệm được gọi là bộ trưởng trong gia tộc Osakabe. Nói theo cách mà một người ngoài cuộc có thể hiểu được thì nó giống như một bộ trưởng nội các? À, Boss là một Nhà thông thái, vậy có lẽ ngài đã hiểu rồi?" (Akashi) Tổng bộ trưởng... Tôi không biết bao nhiêu trong số đó là cùng một bộ trưởng mà tôi biết, nhưng nếu đó là những gì tôi nghĩ, tôi có thể nói rằng ông ta có thẩm quyền. Tuy nhiên, ông ta không phải là người trong gia tộc Osakabe? "Akashi!" (Yuduki) "Có vẻ như ngài ấy đã cứu chúng ta vào lúc đó bằng một cách không rõ. Chúng ta phải có sự ủng hộ. Không cần phải che dấu về thông tin chúng ta hiện đang nắm giữ." (Akashi) Thật là hiếm khi Akashi-san mở miệng, có vẻ như đó là một điều tốt, và hình như Yuduki-san đã không bận tâm nhiều về nó. Ở Lorel, trước tiên bạn nói tên gia tộc và sau đó là tên của bạn, vì vậy... có khả năng cao Kougetsu-san này là người dật dây. Hửm Kougetsu? "Lúc đó, tôi đã lẩm bẩm về cái tên hiện lên trong đầu." (Makoto) Nhìn vào trạng thái của tôi, Yuduki-san thở dài như thể cô ấy bỏ cuộc và nói. "Anh ấy là anh trai Iroha-sama người cố giữ chân Iroha-sama, Shougetsu-sama. Và rồi... có vẻ như anh ấy cũng chú ý đến thương đoàm Kuzunoha. Hãy cẩn thận." (Yuduki) "Ngay cả chúng tôi?" (Makoto) "Ngài đã vào đất nước này với một giấy chứng nhận nổi bật như vậy, rất có thể nó đã lọt vào mắt anh ấy. Tên là Kahara-sama và sức mạnh đủ để đạt đến ảnh hưởng đến Kannaoi đủ nhiều." (Yuduki) "Một lời tuyên bố, huh" (Makoto) Tôi không mong đợi điều này sẽ có sức mạnh ở cấp độ *niêm phong*. Nói một cách nghiêm túc, với điều đó, tôi có thể đi bộ trong niềm vui với đất nước ngay cả khi không có ví. Tôi cảm thấy như nó sẽ biến thành một khoản nợ lớn đối với Sairitz-san, vì vậy tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. Thế nên, anh ta nhắm vào chúng tôi huh. Không, vì có Tomoki, tôi không thể cho rằng đó là lý do tại sao. Hãy cẩn thận. Nhưng người thực sự mang mấy cái chai là Akashi-san, vì vậy khả năng Kougetsu-san và Tomoki chế tạo vũ khí có lẽ có khả năng. "Akashi-san, về người mà cô đang điều tra, và...cô đã lấy được chai nước hoa đó từ đâu?" (Makoto) "Tôi? Nói thật với ngài, tôi cũng không nhớ rõ. Một phần ký ức của tôi khá mơ hồ." (Akashi) "Hả? Akashi, cậu đang nói gì vậy? Cậu đã không nói rằng cậu đã bắt gặp một manh mối chắc chắn sẽ đảo ngược tình hình hiện tại của Iroha-sama sao?" (Yuduki) Cô ấy không nhớ. Nói cách khác, cô đã trở thành một con rối của mùi hương đó. "Hở? Tôi đã nói điều đó? Hay giống như, Yuduki, có một cuộc họp tại một cơ sở như vậy, cậu có một thói quen xấu." (Akashi) "Tôi hơi bị sốc đấy. Cậu nói rằng cậu đã tìm thấy một nơi mà chúng ta có thể sử dụng làm nơi ẩn nấp an toàn. Nói vậy, cậu đưa chúng ta đến cơ sở đó." (Yuduki) "Eh?!" (Akashi) Ký ức của Akashi cũng trở nên mơ hồ. Nó có thể là hậu quả do hương thơm hoặc mớ ngủ? Nếu đó là cái sau, tôi xin lỗi vì điều này, nhưng tôi sẽ để cô ấy nhớ nó theo thứ tự. Với sự hợp tác của Yuduki-san, điều đó là có thể. "Cô có thể nhớ rằng Akashi-san là người đã mời cô đến cơ sở đó và vào đó, phải không?" (Makoto) Trong trường hợp này, bạn không nên nghĩ về những khoảnh khắc cơ hội và chỉ cần đi thẳng. "Tất nhiên. Đúng là đó là một nơi không có nhiều người, nhưng nó cũng không khiến tôi thành một khách hàng tốt." (Yuduki) "Cô có còn nhớ cái chai không?" (Makoto) "Yeah. Cô ấy nói rằng đó là một loại nhang đặc trưng ở đâu đó và cần phải tạo ra các bản sao của nó để điều tra." (Yuduki) "Nhưng Akashi-san không nhớ nó" (Makoto) "Nhưng vào lúc đó... Boss Raidou đang gọi cho tôi... điều này thật kỳ lạ." (Akashi) Sự quyến rũ của Tomoki không thể thay đổi ký ức. Ít nhất, nước hoa và mùi hương đó không có sức mạnh như vậy. Sau đó, cô ấy sẽ có thể nhớ. "Yuduki-san, kế hoạch cho Akashi-san hôm nay là gì?" (Makoto) Lúc này, tôi để Akashi-san đang bối rối và hỏi Yuduki-san. Hai người đang điều tra khi họ liên lạc với nhau. Trong trường hợp đó, cô sẽ có thể biết hành động của phía bên kia. "Điểm quan trọng là cô ấy sẽ tạo ra một kết nối với một người nào đó. Một người cực kỳ quan trọng đối với Iroha-sama và hiện đang là phạm..." (Yuduki), "Nói tóm lại, đó là ai?" (Makoto) "Vào lúc đó Akashi chắc chắn là có biểu hiện lạ. Điều đó chắc chắn sẽ gây sự dâng trào hỗn loạn đang đến gần chúng ta. Đây không phải là lúc để giữ bí mật." (Yuduki) "Tôi có chung tình cảnh." (Makoto) Có lẽ vì tính cách là người thu thập thông tin, cô ấy có nguyên tắc giữ bí mật chặt chẽ. Nhưng hiện tại ở thành phố này, tôi không nghĩ có nhiều ý nghĩa trong việc giữ bí mật với tôi. Nhưng ổn thôi. Lòng tin rất phức tạp. "Haruka-sama; Mẹ của Iroha-sama." (Yuduki) "Đúng vậy... Tôi đã nắm bắt được thông tin nơi ở của Haruka-sama, và sau đó.., bà ấy mời tôi đến đền Kishimo." (Akashi) Được mời? Không, ưu tiên hàng đầu là khiến cô ấy nhớ ra theo trình tư. Hãy giữ im lặng. "Cậu nói gì?! Cậu đã gặp madam?! (Yuduki) "Phải phải... Sau đó, tớ được dẫn đến một căn phòng có mùi hương rất tuyệt. Và tôi nghĩ cũng có một người quản gia có những kỹ năng không phải dạng vừa." (Akashi) Này này. Một sự hiện diện thậm chí tồi tệ hơn xuất hiện trong tâm trí của tôi. "Ở đâu?! Có phải ngôi đền Kishimo?" (Yuduki) "Tại một gia đình của chi nhánh Osakabe, nơi có nhiều ngôi nhà, ở một nơi đang được sử dụng làm đền thờ gia tộc. Cái ở đường Silkwork, đúng rồi, nó ở đó." (Akashi) "Akashi! Làm tốt lắm! Cậu là một thiên tài!! Với điều này, Iroha-sama cũng sẽ hạnh phúc! Tôi hiểu rồi, mùi hương đó là biểu tượng của nơi đó !!" (Yuduki) ... Điều này thật tệ Điều này là vô cùng tệ. Tình trạng tồi tệ này vẫn đang gia tăng. Nó giống như lần tôi nhìn thấy vợ của Rembrandt và các con gái của ông ấy. Cảm giác u uất đó như thể sẽ tràn qua cổ họng tôi. Nếu có thể, tôi cảm thấy muốn chạy trốn khỏi nơi này. "Và vì thế, tôi được... Haruka-sama kể lại. Bà ấy nói rằng có thứ gì đó bà ấy muốn đưa cho Iroha-sama và rằng bà ấy đang yêu cầu tôi làm điều đó. Và rồi, bà ấy giao cho tôi một chai nhỏ. Đó là lý do tại sao, tôi vì lợi ích của chủ nhân, tôi nghĩ rằng tôi cũng phải nói với Yuduki. Đợi đã, ai là chủ nhân...?" (Akashi) "Này...Alex Akashi?" (Yuduki) ... Không có nghi ngờ gì nữa về nguồn gốc của hương thơm quyến rũ là lũ Đế Quốc. Ngay cả khi chúng ta biết về nó thì vẫn không biết nó đã được lan truyền đến đâu và bao xa. Trong trường hợp đó, lý do tranh chấp trong gia đình, và những con rối của Tomoki tôi đã gϊếŧ; lý do họ cũng thoát khỏi sự đối xử ở giữa nó, có lẽ nó có liên quan đến mùi hương đó. Nếu một bệnh nhân bị ngộ độc thuốc được cho dùng thuốc một lần nữa dù chỉ một chút, rõ ràng chắc chắn như mặt trời mọc và việc điều trị sẽ không tiến triển đúng. Và sau đó, hương thơm này hiện tại, hay ít nhất nó đang xâm chiếm và điều khiển mẹ của Iroha-chan. Từ những gì tôi đã nghe về Akashi-san, không còn nghi ngờ gì nữa, phía lan rộng cũng bị ảnh hưởng bởi nó. Từ những gì tôi thấy, tôi nghĩ Akashi có phần an toàn. Nhưng người Haruka đó, nghe có vẻ là tin xấu. Từ "quá muộn" nổi lên trong tâm trí tôi. "Thật là một cảm giác kinh tởm. Tôi cảm thấy nó có thể làm hỏng tất cả những kỷ niệm vui vẻ của mình." (Makoto) Sau khi hồi nhớ lại một lúc, Akashi, người có khuôn mặt hờ hững đang lẩm bẩm những từ trái ngược khi cô ấy lảo đảo tiến về phía bức tường. Và rồi, một âm thanh như mong đợi vang lên. Nhưng nó có lẽ sẽ không kết thúc với điều đó. Cô ấy có lẽ sẽ có một sự nôn nao với sự ghê tởm bản thân được thêm vào nó, và sẽ nếm trải những gì có lẽ sẽ làm cho ngay cả một dư âm sau cơn say trong ba ngày trở nên dễ thương. Nhưng có lẽ là một điều may mắn khi cô ấy được tha thứ với 'chỉ có thế'. "Kugh, Raidou-dono, có điều gì làm ngài có thể nghĩ đến không?" (Yuduki) "Vâng, một vài thứ. Đầu tiên, cái chai mà Akashi-san có và mùi hương treo trên cửa hàng đó là một mùi hương có sức mạnh quyến rũ trong đó. Khói và nước hoa, để nói cho dễ hiểu, hãy gọi nó là hương quyến rũ." (Makoto) "Hương quyến rũ." (Yuduki) "Có vẻ như nó chứa đựng một sức mạnh quyến rũ mạnh mẽ khiến bất cứ ai ngửi thấy nó thành nô ɭệ của một người đàn ông nào đó." (Makoto) "Có thể đó là lý do tại sao Akashi nói điều gì đó ngu ngốc như chủ nhân?! Tôi hiểu rồi, Kougetsu !!" (Yuduki) "Không, hắn không phải là người có hương quyến rũ khiến cô trở thành nô ɭệ." (Makoto) "... Hả?" (Yuduki) "Iwahashi Tomoki; anh hùng của đế chế. Hương trầm quyến rũ... là một công cụ để tạo ra nô ɭệ." (Makoto) "Anh hùng?! T- thế, ngài đang nói vấn đề này không phải là một cuộc tranh chấp đơn giản của gia tộc?! Có phải đó là những gì ngài đang nói, Raidou-dono?!" (Yuduki) "Có lẽ. Tôi vẫn không biết tên đó đang lên kế hoạch gì." (Makoto) "Sau đó, tôi nhớ ra một điều khác là..." (Akashi) Akashi trở lại cuộc trò chuyện với vẻ mặt đăm chiêu. Nếu đó là thông tin về ngôi đền đó, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nó sẽ giúp ích. "Ở nơi đó, tôi nghĩ rằng... ở đó có Kougetsu-sama và một số công chúa nữa. Ugh ..."(Akashi) Cô không có thông tin nào khiến cho tình hình tốt hơn? Ở tầng sâu nhất của đại mê cung, có một cô gái ghét tôi đang nằm chờ. Và trên mặt đất, sự quyến rũ của Tomoki đã trở thành hạt giống của xung đột. Một thời điểm tệ để đến Kannaoi. Tôi tự hỏi nếu tôi có thể đi cùng mọi người đến mê cung lớn vào buổi sáng. Có lẽ tôi chỉ nên gọi Lime hoặc Forest Onis? Ngay cả khi tôi gọi cho họ, điều đó không có nghĩa là nó sẽ xóa đi sự thật rằng đã quá muộn, và cuối cùng, mọi thứ sẽ diễn ra như chúng muốn. Ít nhất, chúng ta có thể ngăn chặn sự gia tăng số lượng nạn nhân. Nó giống với những gì một kẻ thua cuộc nghĩ. CHẾT TIỆT! Tomoki và Sofia; họ chỉ làm những việc không cần thiết mọi lúc! Đặc biệt là con chó ngu Tomoki! Làm điều gì đó ngu ngốc như quyến rũ những người mà nó thậm chí không biết. Tôi khá ấn tượng khi mà tên nhóc đó nghĩ về nó. AAAH, đầu tôi đang vô cùng đau đớn! ================================ Trans: Tạm biệt và hẹn gặp lại. Tạch FBT genshin rùi nên ko múm tạch thi luôn đâu, lo học đây. Edit: hoho vậy mị thầu bộ này =)) 2 tuần 1/c nhá ta đang cày event wot rồi :v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]