Chương 214: Mùa Đông...
Nếu suy xét cẩn thận, Limia đúng thật là một đất nước thịnh vượng và dễ sống.
Tôi vẫn còn nhớ Hibiki-senpai, cô bé Nữ tu sĩ Chiya-chan, Hoàng tử Joshua, cùng với cơ số người đã đến tận biên giới chỉ để tạm biệt chúng tôi.
Nói thật thì, nó hơi xa hoa so với cụm từ "hộ tống", nhưng dường như họ cũng còn những việc khác cần giải quyết tiện thể.
Nếu là vậy thì tôi hiểu được.
Đến tận phút cuối, Chiya-chan vẫn không chịu mở lòng, vẻ mặt cô bé lúc nào cũng cứng nhắc.
Cô nhóc không hề rời Senpai lấy nửa bước, có lẽ tôi đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ từ bao giờ rồi ấy.
Trông thấy Chiya-chan cứ như thế suốt, và còn cả thái độ chân thành của Senpai và hoàng tử Joshua, tôi có cảm giác công việc lại càng chồng lên vai họ nhiều hơn, thật nản quá đi thôi.
... Mỗi lần quan sát tính cách trưởng thành và luôn cố gắng hết mình khi cần thiết của Nữ tu sĩ, tôi thật không thể nghĩ cô bé lại bằng tuổi với Rinon, và bên trong tôi, bắt đầu xuất hiện hình bóng của Chiya-san chứ không còn là -chan nữa.
Tôi chẳng thể mở miệng nói "Chiya-chan" được.
Mặc dù Senpai luôn gọi em ấy như thế.
"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng tuyết luôn rơi ở Kaleneon sao?" (Lime)
Người vừa cất tiếng là Lime.
Đúng rồi.
Lí do tôi nghĩ đến vùng đất trù phú Limia cũng bởi khung cảnh trắng xóa trước mặt này đây.
Dù cố thế nào, tôi dám cá bạn sẽ không thể nhìn ra màu nâu của mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680495/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.