Chương trước
Chương sau
Chương 209: Bộ Đôi Sáng Hôm Sau.
“Cô không sao rồi nhỉ, Hibiki?”
“Tôi ổn. Nó cũng chỉ là một mũi tên mà thôi, không hề gì. Cảm ơn vì đã tới thăm” (Hibiki)
“Thăm hử?” (Mio)
Lời nói của Mio dừng tại đó, một khoảng lặng diễn ra giữa hai người phụ nữ trong căn phòng.
“Đúng… Vết thương của cậu ấy thế nào rồi?” (Hibiki)
“Một thứ như vậy không thể chữa trị ngay lập tức được-desu wa. Mà quan trọng hơn, Hibiki, hình như cô đang bí mật thực hiện nhiều thứ đằng sau chúng tôi thì phải. Nhưng sau khi đi cùng Waka-sama nguyên một ngày và còn tổ chức một trận đấu tối qua, cô đã hiểu ra rồi, đúng không?” (Mio)
“Tôi không rình rập sau lưng như cô nói đâu, Mio-san. Nhưng đúng là tôi đã hiểu khả năng của cậu ta, thứ sức mạnh mà đến cả cô cũng phải phục tùng” (Hibiki)
Từng từ phát ra từ miệng cô, Hibiki như muốn ngấu nghiến chúng.
Tối qua, Hibiki đã có một trận so tài với Makoto.
Tất nhiên trận đấu đó dành cho Hibiki là chính, còn Makoto rõ ràng không hề có ý định làm vậy.
Đến phút cuối, Hibiki không thể đánh một đòn nào trúng đích, thứ duy nhất cô làm được là gây cho đối thủ một vết xước ở tay, và Makoto thì bắn được mũi tên trúng vai Hibiki.
Lúc Makoto đầu hàng cũng là lúc hai người hòa nhau, nhưng với Hibiki, đây không phải thắng hay hòa, đây là một trận cô đã thua cuộc ngay từ ban đầu.
“Không được, Hibiki. Tạm bỏ qua thực tế rằng cô đã nhận ra sức mạnh của Waka-sama, giờ cô lại muốn giấu diếm khỏi tôi ư? Ngay cả khi cô chính là người đã lên kế hoạch mời chúng tôi nghỉ lại trong lãnh thổ Hopelace trên đường tới thủ đô” (Mio)
“Không phải vậy. Một bộ phận quý tộc đã can thiệp vào lời mời do chúng tôi gửi đến Thương đoàn Kuzunoha, lần ghé qua lãnh thổ Hopelace là kết quả của việc đó. Vì đã không làm gì để ngăn chặn, tôi sẽ nhận một phần trách nhiệm” (Hibiki)
“…Thế ý cô là cô không biết những gì đã xảy ra ở đó ư? Cô muốn nói như vậy sao?” (Mio)
“…Đúng. Ít nhất bao gồm tôi và gia đình hoàng tộc. Có chuyện gì đã xảy ra hả?” (Hibiki)
“Hibiki” (Mio)
“Sao vậy, Mio-san” (Hibiki)
“Trong mắt chúng tôi, cô, gia đình hoàng tộc, đám quý tộc; tất cả đều thuộc Vương Quốc Limia. Không có đường thoát nào cho mấy người đâu” (Mio)
“…”
Cổ họng Hibiki bỗng rung lên.
Đó là tiếng nuốt nước bọt của cô.
“Cứ thử điều tra đi. Nếu chỉ đến mức đó thì chưa có vấn đề nào đáng ngại, nhưng cô sẽ phải mang thêm một ân huệ nữa đấy” (Mio)
“Tôi hiểu” (Hibiki)
“Và sao nữa? Theo lời của Waka-sama, ngài nói rằng cô rất thông minh, đúng chứ? Tôi nghe nói cô còn là một thiên tài làm được mọi thứ” (Mio)
“Khoan đã, Makoto-kun đang nhồi nhét cái gì vào đầu Mio-san vậy?” (Hibiki)
Nghe thấy lời nói của Mio, Hibiki tỏ vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, sự căng thẳng rời bỏ khuôn mặt cô. Và đồng thời, cô tự hỏi bản thân bằng một câu phàn nàn về Makoto.
“Chẳng phải cô đã hiểu hơn về Waka-sama và Thương đoàn Kuzunoha rồi sao? Hãy kể tôi nghe cô cảm thấy thế nào đi” (Mio)
“…”
“Cứ nói đi. Mấy ngày gần đây tôi đã phải tìm bao nhiêu cách gợi ý cho cô rồi đấy. Nếu đến thế này rồi mà cô vẫn chưa nhìn ra được, tôi sẽ làm cho nó dễ thấy hơn nữa. Có lẽ tôi nên thực hiện một việc khiến cô không thể chạy thoát khỏi nó, một điều sẽ mãi khắc ghi trong đôi mắt của cô” (Mio)
“!!”
“Hibiki… Waka-sama là cái gì? Với những thông tin cô đã thu thập được, câu trả lời nào đã hiện lên trong cái đầu khôn ngoan đó của cô? Nói cho tôi biết đi” (Mio)
Giọng Mio vang lên một cách lạnh lẽo khắp căn phòng như một lời cảnh báo cuối cùng.
Dường như Hibiki đang do dự điều gì đó, nhưng cô đành chấp nhận và nhìn thẳng về phía Mio.
“Raidou – Misumi Makoto-kun – là…” (Hibiki)
“…”
“Ác quỷ. Cậu ta chính là tên Ác Quỷ đó. Đồng thời cũng là gã áo trắng đã cứu mạng tôi ở Limia” (Hibiki)
Những lời lẽ nhỏ nhẹ nhưng tự tin của Hibiki làm Mio mỉm cười.
Tiếng cười thỏa mãn đó phát ra từ miệng và phản chiếu trong mắt cô.
“Rất tốt. Đúng rồi đấy, Waka-sama chính là sự tồn tại mang tên “Ác Quỷ” mà các người hay gọi. Ngài cũng là chủ nhân của Thương đoàn Kuzunoha” (Mio)
“Lúc trước tôi cũng đã mường tượng về chuyện này rồi. Khoảng thời gian ở hồ Meiris càng củng cố khả năng đó, và trong suốt trận đấu tay đôi, cuối cùng tôi đã có thể chắc chắn” (Hibiki)
“Đúng là không hề phí phạm khi để cô đi cùng Waka-sama. Cả việc đưa bộ đồ đó cho cô con gái của Rembrandt cũng vậy” (Mio)
“Trang bị mới nhất được chế tạo bởi Thương đoàn Kuzunoha phải không? Bộ đồ anh hùng với hiệu ứng đặc biệt mà Yuno Rembrandt đã sử dụng. Như tôi nghĩ, đó là hành động để lộ thông tin có chủ ý” (Hibiki)
“Dĩ nhiên. Cái tôi muốn là hướng cô đến suy nghĩ rằng Waka-sama chính là Ác Quỷ, và cũng là người đã cứu cô” (Mio)
“Tôi đã được cậu ta cứu tận hai lần” (Hibiki)
“Không sai. Lần thứ nhất, cơ thể ngọc ngà của cậu chủ thậm chí đã bị thương nặng; lần thứ hai là một giao kèo với Nữ thần. Nhưng kết quả thì vẫn vậy, ngài đã cứu mạng cô” (Mio)
“Ừ, đó là sự thật” (Hibiki)
“Biết rồi thì cô phải hành xử sao cho lễ phép với ân nhân của mình đi chứ. Nhìn Waka-sama như thế, chắc cô cũng đã hiểu ra rồi, đúng không? Cậu chủ không hề muốn chiến tranh xảy ra. Nguyên nhân ngài bỏ công cứu sống cô cũng chỉ vì cô là người đến từ cùng một thế giới với ngài mà thôi” (Mio)
“…”
“Nghe cho kĩ đây, tôi sẽ không bắt cô hợp tác làm gì cả. Tôi chỉ muốn cô ngưng mọi hoạt động dính dáng đến Thương đoàn Kuzunoha. Còn nếu xuất hiện vấn đề trong tầm với, hãy ngăn nó lại. Dù sao Waka-sama cũng chỉ muốn đem lại niềm vui cho mọi người” (Mio)
Những điều cuối trong lời nói của Mio làm Hibiki nhíu mày.
“Tôi không chắc về chuyện đó đâu” (Hibiki)
“Cô nói sao cơ?” (Mio)
“Với tư cách là một thương đoàn, không thể phủ nhận rằng cậu ta đang cung cấp hàng hóa tốt với giá thành rẻ. Nhưng liệu đó có phải tất cả những gì cậu ta muốn làm không?” (Hibiki)
Hibiki lên tiếng phản bác.
Vừa rồi cũng là điều cô cân nhắc sau khi thấy một phần con người của Makoto, và nếu kế hoạch của Thương đoàn Kuzunoha chỉ có thế, nhiều khả năng sẽ tồn tại những mặt trái đi ngược lại điều đó, Hibiki cảm thấy vậy.
“Nếu sự thật đúng như lời của Mio-san, vậy tại sao cậu ta lại gia tăng sức mạnh đến mức độ đó? Nếu cậu ta chỉ muốn làm một thương nhân bình thường, không phải chỉ cần Tomoe-san và Mio-san là quá đủ rồi sao? Tôi không nghĩ từ đầu cậu ta đã mạnh như vậy. Anh hùng Đế Quốc và tôi cũng tương đối mạnh, nhưng xét đến khả năng của Makoto-kun ở thế giới trước, đáng lẽ cậu ta chỉ ngang sức với chúng tôi là cùng. Chưa kể, rõ ràng cậu ta đã có được một nguồn năng lượng bất thường khác hẳn với hai người bọn tôi” (Hibiki)
“Waka-sama đã bị ném đến rìa thế giới. Sức mạnh đó là kết quả tất yếu” (Mio)
“Thế cô muốn nói rằng sự thiết yếu đó sẽ không dẫn đến chiến tranh ư?! Đến giờ tôi chưa cảm thấy sự mưu mô nào từ cậu ta, nhưng điều đó vẫn làm dấy lên nhiều nghi ngờ, rằng có lẽ cậu ta đang ấp ủ điều gì đó” (Hibiki)
“Cô, ngay cả khi đã trò chuyện cùng Waka-sama, cô vẫn nghĩ về mấy thứ ngu ngốc như thế sao?” (Mio)
“…Đúng là cả hai đã nói chuyện. Tuy nhiên, sự lo ngại trong tôi về cậu ta sẽ không biến mất. Sức mạnh và cái cách nghĩ như vậy quá khác biệt so với một người từng được nuôi dạy trên đất nước Nhật Bản hiện đại, trong một gia đình bình thường. Tôi muốn hỏi cô một câu, Mio-san, liệu để Makoto-kun thay đổi như thế có phải điều đúng đắn?” (Hibiki)
“Cô không cần thiết phải lo về một thứ như vậy. Waka-sama có toàn quyền thay đổi bản thân theo ý mình, và nếu ngài ấy đã muốn, không ai lại đi ngăn cản cả. Tôi chỉ đơn giản là tuân lệnh của cậu chủ. Nếu người ta hỏi, câu trả lời của tôi đương nhiên sẽ là: ‘mọi thứ vẫn ổn thỏa’. “ (Mio)
“…Tôi vẫn chưa thể trả lời cô về cách tôi tương tác với Thương đoàn Kuzunoha và Makoto-kun” (Hibiki)
“…Hibiki” (Mio)
“Vẫn…! Vẫn còn thời gian mà. Vẫn còn thời gian để tôi hiểu hơn về cậu ta” (Hibiki)
“… Ra vậy. Phải. Tôi sẽ chờ đợi thêm ít lâu nữa. Nếu cô muốn trò chuyện thêm với Waka-sama, tôi sẽ chấp thuận. Nhưng nó sẽ chỉ dừng ở việc trao đổi thôi” (Mio)
“Tôi hiểu” (Hibiki)
“Fuh~ Thật mệt mỏi. Mà này, Hibiki, cô đã biết tôi là một con nhện rồi phải không? Cô nhóc Nữ tu sĩ đã thức dậy rồi chứ?” (Mio)
“Việc đó-!! Đúng, tôi biết. Tôi nghe kể cô chính là Hắc Đại Nạn. Vậy ra đó là sự thật” (Hibiki)
Mio đột ngột tiết lộ danh tính của mình cho Hibiki.
Không ngờ Mio lại nhắc đến nó vào lúc này, Hibiki tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng Mio đã thừa nhận.
“Fufufu, tôi có chút hứng thú về thứ Nữ tu sĩ nhìn thấy ở Waka-sama, nhưng tôi sẽ để sau. Còn bây giờ, thêm cái đó vào chủ đề bàn luận, tôi sẽ cho cô một mảnh thông tin nho nhỏ” (Mio)
“Thông tin?” (Hibiki)
“Cô đã nói sức mạnh của Waka-sama là thứ bất thường, nhưng đó chính là người đã từng chạm trán tôi khi chỉ vừa mới đến đây được hai tuần” (Mio)
“?!”
“Sẽ tồn tại sự chênh lêch giữa năng lực của cô và anh hùng Đế Quốc. Chúng có thể tương đương với 10 ngày hoặc có khi là 1 tháng, nhưng theo tôi được biết, Waka-sama tới muộn hơn hai người” (Mio)
“Vậy, ý cô là, khi chưa hề có tí kinh nghiệm chiến đấu nào, cậu ta đã đánh với Mio-san, không, với Hắc Đại Nạn ư?” (Hibiki)
Hibiki nghĩ chuyện đó là bất khả thi.
Từ khi đặt chân đến thế giới này, cô đã quen dần với chiến trường và có thêm nhiều bạn đồng hành đáng tin cậy, nhưng kể cả khi đấu với con nhện đã trải qua vô số trận chiến, kết quả sẽ không thay đổi.
“Ừ” (Mio)
“À… tôi hiểu rồi. Tomoe-san cũng có mặt ở đó” (Hibiki)
Trong lúc hoang mang, Hibiki nhớ đến thứ tự của các tùy tùng Makoto gặp lần lượt.
Hồi trước, Mio đã nói với cô rằng mình gặp Makoto sau Tomoe.
“Waka-sama đánh với tôi một mình” (Mio)
“Không thể nào” (Hibiki)
“Cậu chủ đã phải chịu vài vết thương, nhưng ngài đã đánh bại tôi. Lúc đó, sinh vật mang tên Hắc Đại Nạn được coi là đã chết và không còn tồn tại trên thế giới này” (Mio)
“Thế có nghĩa cậu ta đã sở hữu cái sức mạnh điên rồ đó ngay từ đầu rồi sao? Khi thậm chí còn không nhận được gì từ Nữ thần?” (Hibiki)
“Ai mà biết được. Có điều, Hibiki, tôi không nhớ được gì về lúc còn là một con nhện, nhưng khi tôi bắt tay vào điều tra một chút…” (Mio)
“…”
“Hình như cuộc đụng độ giữa tôi và Waka-sama chỉ diễn ra vài ngày sau khi tôi đụng độ với mấy người. Kể từ đó, khoảng cách giữa cô và ngài đã tăng lên từng ngày. Hãy cân nhắc thật kĩ càng về sự thật này đi” (Mio)
“…”
Hibiki bất động hồi lâu khi nghĩ đến sự khác biệt về sức mạnh của mình khi trước với Makoto.
“Nhưng tất nhiên là chỉ trong khoảng thời gian chúng tôi còn ở đây” (Mio)
Hệt như lúc xuất hiện, Mio tan thành bóng đêm rồi biến mất khỏi căn phòng.
Còn lại mình Hibiki, cô vẫn ngồi yên đó.
“Khoảng cách dần tăng lên”, mấy câu từ của Mio đang vang vọng trong đầu cô.
◇◆◇◆◇◆◇◆
“Hừm?”
“…Có vấn đề gì sao, Boss?” (Lime)
“Anh biết không, Lime” (Makoto)
“Vâng?” (Lime)
“Anh có thể tấn công tôi một lát không? Đừng giữ sức” (Makoto)
“... Dạ?” (Lime)
Xòe rồi lại nắm bàn tay đã được Mio chữa trị, tôi đang phân vân điều gì đó.
Bởi Lime về phòng khá đúng lúc, tôi có hỏi anh ta làm một việc, và phản ứng của anh ta không làm tôi bất ngờ mấy.
“À, chuyện là thế này, tối qua tôi đã đấu một trận giao hữu với Hibiki-senpai hay tỉ thí gì gì đấy… dù sao thì, chúng tôi đã làm vậy, đúng chứ?” (Makoto)
“Vâng…” (Lime)
“Thật ra thì, tôi đã được thấy khả năng của Senpai ở hồ Meiris rồi, và sự việc hầu hết nằm trong dự đoán, nhưng…” (Makoto)
“Nhưng sao ạ?” (Lime)
“Nói thế nào nhỉ, đôi lúc chị ấy mạnh đến bất ngờ. Về khoản phòng thủ, tôi chủ yếu đứng yên một chỗ, vì vậy tôi nghĩ Senpai mới là người thực sự làm điều gì đó. Có điều… tôi vẫn chưa nắm bắt chính xác về sức phòng thủ của mình mạnh đến cỡ nào” (Makoto)
“Ý-Ý ngài là lớp phòng thủ đó mới chỉ là một phần nhỏ thôi sao?” (Lime)
“Trở lại những gì tôi nói ban nãy, tôi đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là một đòn đến từ Lime. Bây giờ, đánh tôi một phát đi” (Makoto)
“C-Chúng ta làm tại đây luôn ạ?!” (Lime)
“Phải” (Makoto)
Nếu bị thương ở đâu, chúng tôi sẽ đợi Mio đến chữa trị.
Nếu chỉ là mấy vết xước ngoài da, tôi sẽ bảo Lime xử lí là xong.
Có lẽ Lime đã nhận thấy cách cư xử và mong muốn của tôi sẽ không lay chuyển, anh ta tỏ vẻ lo lắng trong giây lát và cầm thanh katana trên tay.
“…Tôi sẽ không giữ sức đâu đấy. Nhưng chắc chắn nó sẽ không được như Hibiki” (Lime)
“Không sao. Vũ khí của anh lại tốt hơn mà nhỉ? Nếu có chuyện không may xảy ra, tôi sẽ gọi Mio, cứ tập trung hết sức vào đòn mạnh nhất của anh đi” (Makoto)
“Ngài sẽ giải thích cho Mio-nee san chứ?” (Lime)
“Tất nhiên. Sau khi yêu cầu anh làm thế này, tôi sẽ không bảo cô ấy cứu mình đâu” (Makoto)
“Vậy thì, xin thứ lỗi” (Lime)
Lime rút thanh katana ra khỏi vỏ.
Chùn gối xuống, hạ thấp cơ thể, anh ta dùng tay phải nắm lấy thanh katana, mũi kiếm hướng lên trên.
Tư thế chuẩn bị cho một cú đâm thẳng.
Tôi là người yêu cầu, nhưng tôi rất cảm kích vì Lime đã lắng nghe và dùng hết sức mình.
Trong trí nhớ của tôi, tư thế sẵn sàng của Lime cũng giống với lúc anh ta tung đòn mạnh nhất.
Hệt như lần với Senpai, tôi kích hoạt giáp ma lực.
Lime không di chuyển lấy nửa bước, anh ta dần tích lũy sức mạnh vào đôi tay.
Đối với một đòn hội tụ kiểu đó, càng tích trữ được bao nhiêu thì nó sẽ càng mạnh bấy nhiêu. Trong trường hợp này, anh ta không cần phải lo về quãng thời gian nạp năng lượng, vì vậy đây là tuyệt kĩ cực kì tốt.
“Bất cứ khi nào” (Makoto)
Lime không trả lời.
Thay vào đó, ma lực toát ra từ người anh ta, nó tỏa sáng mờ mờ.
Và rồi, Lime lặng lẽ giậm mạnh xuống đất, dồn hết sức lực từ đôi chân, phần eo và đôi vai vào thanh katana.
Sức mạnh được khuếch đại truyền hết sang thanh kiếm và đâm vào giáp ma lực.
Nhưng…
“!!!”
Không hề xuất hiện âm thanh cao độ nào, thanh katana của Lime dừng lại ở một khoảng sát người tôi.
Đúng như dự kiến, thậm chí Lime có vận hết công lực cũng không thể xuyên qua.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng chưa dừng lại ở đó, Lime tiếp tục thực hiện một động tác nữa.
Anh ta ngay lập tức bỏ tay ra khỏi phần cán, và lần này, Lime dùng lòng bàn tay trái thúc một cú thật mạnh vào chuôi kiếm.
Một lượng ma lực lớn chuyển tiếp từ bàn tay trái đó, và đồng thời, thanh kiếm tiếp tục xuyên vào trong.
Đây chính là tư thế thứ hai hỗ trợ cho đòn hội tụ !
Chắc chắn nó rất là ngầu.
Nhưng giáp ma lực vẫn còn nguyên.
“Ah”
“Geh”
Giọng tôi và Lime phát ra gần như cùng một lúc.
Nguyên nhân đều là do một thứ.
Thanh katana rung lắc trong vài giây, và rồi… lưỡi gươm bỗng gãy thành nhiều mảnh.
Acha…
Vậy ra nó không thể chịu được áp lực giữa đòn tấn công của Lime và giáp ma lực nhỉ.
“X-Xin lỗi nhé, Lime” (Makoto)
“…Ngài đừng bận tâm. Dù sao tôi cũng nghĩ sẽ chẳng có sự kiện nào xảy ra trong lúc chúng ta ở lại Limia, ngài không cần phiền lòng về việc này” (Lime)
“Phục hồi mất bao lâu vậy?” (Makoto)
“Nếu suôn sẻ, sẽ tốn tầm nửa ngày thôi. Nhưng vì không vội cho lắm, tôi nghĩ sẽ cần đến một ngày. Nếu hôm nay bất chợt cần đến nó, tôi sẽ dùng tạm thanh dự phòng-ssu” (Lime)
Nói vậy, Lime giơ cho tôi xem chiếc nhẫn anh ta đeo trên tay.
À, nếu tôi nhớ không lầm, anh ta có nói mình đã chuẩn bị rất kĩ càng.
Ừ nhỉ, chiếc nhẫn có thể hóa thành một thanh kiếm mà.
Cả tôi lẫn Lime đều không lâm vào tình trạng hốt hoảng là có nguyên nhân cả đấy.
Chừng nào phần cán vẫn chưa bị tổn hại, quá trình phục chế sẽ diễn ra khá nhanh.
Chậm nhất cũng chỉ mất 1 ngày là đã quay về bình thường rồi.
Tôi không rõ chính xác là bao lâu, nhưng nhìn chung là nhanh.
“Quan trọng hơn, Senpai lại có thể dễ dàng chém xuyên qua lớp phòng ngự của tôi bằng một thanh kiếm kém bền hơn. Lime, anh có biết tại sao không?” (Makoto)
“Không ạ. Hibiki hiện giờ có thể sử dụng thanh kiếm phóng ra một luồng năng lượng nhằm tấn công tầm xa, nhưng… xét về lượng sát thương nó gây ra, tôi dám chắc nó không thể cao hơn mức thông thường. So với hồi có tôi đi cùng, dường như cô ta vẫn chưa làm gì quá khác biệt” (Lime)
“Tôi hiểu… Vậy thì, có lẽ là do sự bảo hộ chị ấy nhận được từ Nữ thần” (Makoto)
“Theo tôi thấy, cái thắt lưng trang trí đó là thứ chính tay Nữ thần đã ban tặng-ssu. Mặc dù Hibiki đã nói phương thức sử dụng là do bản thân sáng tạo ra” (Lime)
“Sử dụng? Ý anh là cái tỉ lệ phơi bày quá mức đó sao?” (Makoto)
Tôi đã quen dần với nó rồi, nhưng… cái đó… vẫn thật quá sức tưởng tượng.
Senpai đã tìm ra cách tận dụng tối đa năng lực của nó để làm bản thân trở nên mạnh hơn, và điều đáng ngạc nhiên ở đây là nó thực sự có thể gia tăng sức mạnh.
Nhưng nói gì thì nói, vẻ ngoài vẫn là thứ nổi bật nhất.
Ừm.
“Đối đầu với cái tốc độ như thế, thật sự thì tôi nghĩ khá là nan giải để tìm ra cách đối phó-ssu. ‘Nếu không dính phải đòn nào, ta sẽ không cần đến giáp trụ nữa’, một phần trong đám mạo hiểm giả ngu ngốc đang bàn tán về chuyện này, nhưng nếu chỉ ở cấp độ như vậy thì nói thế nào cũng được, lũ người đó sẽ chẳng bao giờ biến nó thành hiện thực được đâu” (Lime)
“Hm? Vậy như anh nói, chế độ hở hang của Senpai yếu về phòng thủ sao?” (Makoto)
“Không hẳn. Ngay cả khi đã đạt đến tốc độ như vậy, Hibiki vẫn không quên đi sự quan trọng của phòng vệ. Trong hình dạng đó, sức chống chịu của cô ta mạnh hơn bình thường, nhưng có vẻ nó sẽ trở nên vô dụng trước những đối thủ chuyên về sức tấn công, vậy nên Hibiki đã bao bọc lớp từ trường vô hình khắp cơ thể và cường hóa nó lên” (Lime)
“Thay vì đỡ một đòn với uy lực lớn, chị ấy lại muốn cản nó lại ở một điểm nhất định à. Trái ngược hoàn toàn với tôi, người đã bỏ phương án đó và chọn trực tiếp đối đầu với chúng” (Makoto)
Nếu coi đây là 1 kĩ năng, tôi dám chắc cái của Senpai sẽ có độ khó cao hơn nhiều.
Chị ấy tập trung phòng thủ vào một điểm, nhưng nó đòi hỏi người dùng phải tự thực hiện toàn bộ các bước.
Xét đến những khía cạnh khác, sức phòng thủ của chị ấy không thể chê vào đâu được.
…Kén chọn thật.
“Anh đang… làm cái gì đấy… Lime?” (Mio)
“Hiiih!!” (Lime)
“À, Mio, mừng cô quay lại” (Makoto)
“Thứ lỗi cho em vì đã bận việc nên không thể ở cạnh ngài. Còn Lime, anh vừa làm cái gì vậy?” (Mio)
“Đây là…” (Lime)
“Anh giải thích cho tôi sau cũng được. Trước tiên tôi phải bình tĩnh lại đã, nào… đến đây” (Mio)
“C-Chị đang muốn bình tĩnh lại mà, phải không? Em nghĩ mình không cần thiết đâu” (Lime)
“Anh lại nói linh tinh gì thế? Nếu muốn tĩnh tâm, sự có mặt của anh là điều quan trọng, bằng không tôi sẽ chẳng thể làm được, đúng không nào?” (Mio)
Cô mới là người đang nói mấy thứ kì lạ đấy, Mio.
Khuôn mặt Lime thể hiện rõ bất lực và khϊếp đảm.
Chẳng thể làm gì khác nữa rồi.
“Boss!” (Lime)
“Không sao đâu, Lime. Tôi chắc chắn sẽ chữa trị cho anh về nguyên trạng mà” (Makoto)
“Chữa?!” (Lime)
Mio lại gần Lime và túm lấy anh ta bằng bàn tay thon thả của mình.
Thoạt nhìn thì có vẻ anh ta sẽ thoát ra được, nhưng thực tế, lực nắm của bàn tay đó không đùa được đâu.

Khoan đã nào.
Nãy tôi có nói mình sẽ giải thích cặn kẽ mà, tôi nên giữ lời hứa của mình thì hơn.
Hơn nữa, tôi cũng muốn để Mio tấn công mình bằng cái cảm xúc hung hăng của cổ xem sao.
“Mio, dừng lại đi. Lime đã lắng nghe yêu cầu của tôi, hai người bọn tôi chỉ đang thử nghiệm nó ý mà. Không có chuyện gì đâu” (Makoto)
“….Thử nghiệm ạ?” (Mio)
Mio đứng yên tại chỗ.
Nhưng tay thì vẫn chưa buông Lime ra.
Tất nhiên, vẻ mặt Lime không có vẻ gì là đã thoát khỏi nguy hiểm trước mắt.
Thật ra, mặt anh ta như đang muốn nói rằng mình đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy.
“Ừ. Mio, giúp tôi một chút nhé. Một lát là xong, tôi cần cô… phải rồi, liệu cô có thể tấn công tôi bằng cái chiêu Thiết Trảm đó không?” (Makoto)
Bắn ra một đòn từ chiếc quạt gấp đó.
Lần nào Mio cũng nghĩ ra một cái tên khác người cho chiêu này, vì vậy tôi phải đính chính lại bằng cách gọi nó là “Thiết Trảm”, hình như Mio khá là thích cách gọi này, cô ấy liền chọn luôn cái tên đó.
“Dùng Thiết Trảm lên Waka-sama sao ạ?” (Mio)
“Trận đấu với Hibiki-senpai cứ làm tôi suy nghĩ về một số thứ. Làm ơn” (Makoto)
“Với Hibiki… em hiểu rồi. Nếu là việc đó, em sẽ chấp thuận-desu wa” (Mio)
Cuối cùng Lime cũng được thả.
Tôi đã nghĩ sẽ cần thêm lời lẽ để thuyết phục được Mio, nhưng mấy ngày gần đây, hễ cứ nhắc đến Hibiki-senpai là cô ấy lại trở nên khá dễ bảo.
“Vậy thì, em làm đây” (Mio)
Giống Lime, không cần quan tâm chúng tôi đang ở trong phòng, Mio gấp quạt lại, hướng nó về phía tôi và vung vài đường.
“Cảm ơn, Mio” (Makoto)
Tôi nhận tất cả những đòn tấn công với uy lực khác nhau từ Mio bằng giáp ma lực, cho tới khi nó vỡ hoàn toàn, tôi nói lời cảm ơn và kết thúc cuộc thử nghiệm.
“Chỉ có thế thôi ạ?” (Mio)
“Ừm. Dù sao tôi cũng đã biết thanh kiếm của Hibiki-senpai mạnh ngang với mức đó” (Makoto)
“…Ngài muốn nói đến đòn đã làm Waka-sama bị thương lúc đó ư?” (Mio)
“Nó đúng là một thứ không thể bỏ qua, nhưng nhìn chung, mọi đòn của Senpai đều mạnh đến kì lạ. Vừa rồi, đòn cuối cùng của Mio khá là nghiêm túc đấy chứ nhỉ?” (Makoto)
Tôi hỏi Mio vì tôi có cảm giác cô ấy cũng tung một chiêu mạnh không kém.
“Em còn chưa dùng đến 80%-desu wa. Em chưa hề nghiêm túc tí nào cả” (Mio)
Thế thì khoảng 70% của Mio đã là tương đối mạnh rồi đấy.
Cho dù đã nghĩ như vậy, tôi sẽ chỉ giữ nó trong đầu thôi.
Bởi Mio cũng đang nghĩ về nó hay sao ấy.
Sau khi giáp ma lực đã bị chặt một cách sạch sẽ, tôi dừng buổi thử skill ở đây.
Vì đã gần như tái hiện lại trận đấu tay đôi, tôi nghĩ chỉ làm đến thế là đủ.
“Không ngoài dự đoán, phần tốc độ đã rất tốt rồi, nhưng… có thứ gì ẩn sau những đòn tấn công của Senpai. Chắc tôi nên tăng cường độ lên tí nữa mỗi khi so tài với Senpai để tránh khỏi thương tích” (Makoto)
“… Em còn nhớ lúc Hibiki còn đang vật lộn trong vùng đất hoang, cô ta không hề sở hữu thứ năng lực đặc biệt nào như thế cả. Nhưng cô ta vẫn sở hữu bản năng nhạy bén cùng với tầm nhìn rộng. Nếu em không lầm, Shiki từng nói khi anh ta đang ở Limia cùng Waka-sama, cô ta đột nhiên giải phóng một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Ngài nên hỏi thử Shiki lúc quay về” (Mio)
“À… có thể Shiki muốn nói đến vụ cái kết giới mà anh ta dùng để giam giữ bọn họ đã bị phá hủy chăng? Tôi biết rồi…” (Makoto)
Liệu có phải chị ấy đã thức tỉnh sức mạnh Nữ thần ban tặng không nhỉ?
Nghe giống sự tiến triển của 1 vị anh hùng lắm chứ.
Senpai không có vẻ gì là đã dùng phép thuật tăng cường, hoặc cũng có thể chị ấy biết dùng một thuật vô hình giống Sakai của tôi.
Trong trường hợp đó, tôi không nên đánh giá thấp Senpai nữa.
“Nhưng cô gái đó, cô ta đã thật sự mạnh đến thế sao? Kể cả vậy, cô ta vẫn muốn yêu cầu một vũ khí mới…” (Mio)
“Mio? Sao thế?” (Makoto)
“K-Không ạ! Không có gì-desu wa!!” (Mio)
“Cô nói tôi mới nhớ, cái việc ban nãy cô bảo tôi… nếu tôi nhớ chính xác, kế hoạch của chúng ta chỉ có gặp gỡ 1 số quý tộc và thương nhân thôi mà, phải không? Chẳng nhẽ, cô đi gặp Senpai suốt từ đó đến giờ sao?” (Makoto)
Mio và Hibiki-senpai…
Chà, nhớ lại vụ Rotsgard, tôi thấy hơi bồn chồn thật, nhưng ở Tsige, họ đã tạo dựng một mối quan hệ thầy-trò tạm thời, chắc tôi không nên lo nghĩ quá nhiều.
“Em chỉ tán gẫu về mấy chuyện lặt vặt hồi họ còn ở Tsige. À, đúng rồi! Hibiki có nói chúng ta sẽ sớm được gặp Nữ tu sĩ” (Mio)
“Gặp Nữ tu sĩ-san. Nghe có vẻ… tuyệt đấy chứ. Đúng là tôi đang định sẽ tới thăm cô bé một lần trước khi ra về” (Makoto)
“Vâng, em nghĩ sẽ được thôi” (Mio)
Và, còn chuyện cô bé Nữ tu sĩ đã thấy gì ở tôi và Mio nữa.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không hứng thú.
Bỏ qua việc Nữ tu sĩ có muốn nói hay không, ít nhất tôi sẽ cố hỏi thử.
Cô bé đó cũng không lớn hơn Rinon là mấy đâu, vậy nên tôi không định bắt ép làm gì.
Còn bây giờ, sắp đến ngày chúng tôi chính thức rời khỏi Limia rồi.
Vào lúc đó, tôi sẽ nói mình muốn quay về cùng thương đoàn và hẹn gặp họ vào một ngày khác.
Dù sao tôi cũng sẽ không thay đổi câu trả lời, vì vậy sẽ tốt hơn nếu họ hiểu ý tôi và bỏ cuộc.
Hah… tôi thậm chí còn chưa kịp thăm quan thị trấn quanh lâu đài nữa mà.
-----------END CHAP------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.