Chương trước
Chương sau
Chương 202: Hơi Vội Vàng Rồi.
Rotsgard, văn phòng của Thương Đoàn Kuzunoha.
Ngày hôm nay, tôi đang dành thời gian thư giãn trong căn phòng này.
Nhưng cũng không phải là tôi không có việc để làm.
Bây giờ tôi đang bận duyệt qua những tài liệu liên quan đến các học viên được đánh giá cao.
Shiki có nói anh ta muốn Jin trở thành thực tập sinh của mình, với tư cách là một nhà nghiên cứu.
Sử dụng bản năng vốn có để nhìn ra một phần [Sakai] của tôi, thứ năng lực cậu ta sở hữu – theo hướng không chuyên – có tác dụng tăng sức ép lên đối thủ hoặc giảm ngoại lực tác động lên cậu ta; bạn có thể gọi đây là thay đổi trọng lực.
Mặc dù Jin chưa thể cùng lúc thực hiện cả hai việc đó, nhưng nếu chỉ cần làm cơ thể nhẹ hơn trước, phạm vi của phép thuật sẽ giảm.
Chiêu này cho phép cậu ta can thiệp vào thời gian khai triển phép của đối phương, và nhờ giảm trọng lượng của bản thân và tăng sức nặng cho kẻ thù, tầm đánh của những đòn đó sẽ bị hao hụt đáng kể.
Ngoài thời điểm kích hoạt và lượng ma lực tiêu tốn, cách sử dụng của nó rất giống với Sakai.
Lúc tôi hỏi Shiki tại sao lại tăng/giảm trọng lượng để làm gì, anh ta nói rằng đó là cách dễ nhất để hình dung những gì Jin có thể làm trong vùng không gian của cậu ta.
Theo hiểu biết của Jin, năng lực này sẽ phản ứng với sự xuất hiện của bất kì khối ma lực nào. Vậy ra cứ có cái gì di chuyển là chiêu này sẽ phát huy tác dụng, bằng cách đó, cậu ta sẽ giảm được gánh nặng và áp lực lên mình. Shiki đã giải thích với tôi như thế đấy. Tôi chỉ hiểu sơ sơ và bỏ qua phần chi tiết.
Hình như sự thích thú của anh ta đến từ một thứ khác với tôi.
Chắc đây là điểm khác nhau giữa người thường và một nhà nghiên cứu.
Tóm lại, phép thuật mới của Jin phải phát hiện được cử động của mục tiêu thì mới phản ứng.
Cũng ấn tượng đấy chứ.
Như kiểu tôi đang ngồi nghe giảng một tiết học vật lí ấy.
Nhưng thế giới này làm gì đã phát triển loại kiến thức như vậy đâu? Vậy thì làm sao Jin lại đi đến ý tưởng đó được?
Khi tôi nhớ lại, cậu ta từng là một trong những cá nhân ưu tú theo học tại Học viện Rotsgard.
Cậu ta còn nhận được học bổng nữa cơ.
Tôi dám chắc cậu ta là một thần đồng hoặc một thiên tài.
Dường như Shiki cũng ngạc nhiên không kém. Anh ta đã thử lôi mấy quyển sách vật lí của tôi ra đọc, mấy mục liên quan đến các véc-tơ. Hình như anh ta bằng cách nào đó đã hiểu được chúng.
Tôi … không ghét vật lí đâu, nhưng nói thật thì cũng không thích gì cho cam.
Nếu nói về mấy bài kiểm tra, vật lí là một trong các môn mà tôi có thể dần dần cải thiện điểm số của mình.
“Jin làm nhà nghiên cứu à. Tôi nghĩ nó rất khác với hình tượng một chiến binh cầm song đao đập tan hàng tiên phong của đối thủ đấy” (Makoto)
“Về điểm này, tôi chắc cậu ta sẽ leo lên được vị trí hạng nhất và dừng lại ở đó. Là một nhà nghiên cứu, nhiều khả năng Jin sẽ khám phá ra vài ý tưởng chấn động. Cơ hội cho cậu ta tiến xa hơn vị trí hạng nhất là khá cao” (Shiki)
Nhưng chỉ khi cậu ta chọn đi theo con đường đó thôi.
Phức tạp quá nhỉ.
“Tôi nghĩ cậu ta sẽ bị một phen hoang mang đây. Không phải với tư cách là một người giúp việc hay chiến binh, mà là áp lực trở thành nhà nghiên cứu. À, tạm gạt chuyện đó sang một bên, không phải Shiki cũng đang để mắt đến vài đứa khác sao?” (Makoto)
Amelia chẳng hạn.
Sẽ rất thú vị nếu có ngày anh ta nói muốn cô ấy mặc một chiếc váy cưới.
Nếu là một người như thế, tôi không ngại cho phép cô ấy vào Asora.
Dù sao thì hiện giờ chỉ có mỗi Shiki và Lime là có cơ hội làm điều đó thôi.
“Vâng. Dù không có sự đánh giá của tôi, Sif và Yuno thể nào cũng được thuê làm nhân viên. Dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta và Rembrandt-shi” (Shiki)
“…Ừm, rõ ràng là thế” (Makoto)
“Xét đến khía cạnh kĩ năng, họ chưa cho thấy điều gì đủ để làm tôi quan tâm, nhưng họ có thành ý với chúng ta. Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu thuê họ làm nhân viên của thương đoàn. Hai người đó cũng đã tuyên bố sẽ đỗ bài thi của Thương Hội ngay sau lúc tốt nghiệp, đến khi ấy thì chúng ta cũng đã có thêm một chi nhánh mới” (Shiki)
“Vậy ra họ có đủ động lực để học tập. Có vẻ Rembrandt-san đã chấp thuận rồi. Và, còn những người khác thì sao?” (Makoto)
“Những người khác …. về Izumo, tôi nghĩ sâu trong thâm tâm cậu ta muốn trở về quê nhà Lorel, nhưng cậu ta vẫn chưa nói với tôi về hướng đi của mình. Có lẽ vì hoàn cảnh riêng nên cậu ta không muốn nói ra, chắc Izumo có đủ tự tin rằng sẽ có thể giải quyết chúng một mình. Sự bất đồng giữa chính gia và thông gia rất là phiền phức, vì vậy việc đó sẽ đỡ cho chúng ta phần nào. Theo tôi, ta nên để yên chuyện này, và nếu cậu ta có liên lạc, chúng ta nên giữ khoảng cách, chỉ cần nói sẽ lắng nghe những điều cậu ta muốn thổ lộ. Một pháp sư không quá giỏi mà cũng không quá tệ, tôi chưa thấy ở Izumo điểm nào nổi bật đến mức muốn thuê cậu ta cả” (Shiki)
Dù anh ta chưa nói ra, nhưng Shiki đang giải thích như kiểu đã biết rõ mọi thứ rồi.
Chính gia và thông gia.
Vụ này ở Nhật Bản diễn ra thường xuyên.
Đúng là tôi không muốn tham gia vào mấy vụ như vậy.
“Còn Daena thì thế nào?” (Makoto)
“Anh ta đã kết hôn, anh ta nói muốn được nhận vào Học Viện làm việc. “Nếu mấy người chuẩn bị tấn công Học Viện, hãy báo lấy một câu để tôi còn chạy trước”, Daena đã nói thế lúc say. Nhưng đôi mắt anh ta thật sự nghiêm túc. Cũng như Izumo, Daena không phải một tài năng làm tôi muốn mời cho bằng được, nếu anh ta có lựa chọn khác, tôi sẽ không quan tâm” (Shiki)
“Vợ anh ta đang mang thai đúng không?” (Makoto)
Nếu tôi nhớ không nhầm, đúng là có xuất hiện vài tin đồn về chuyện này.
Nhưng bản thân anh ta vẫn chưa nói một câu nào.
Tôi muốn khuyên Daena hãy ở nhà chăm sóc vợ nếu cô ấy bị các triệu chứng cảm lạnh buổi sáng, còn lên lớp thì cứ để sau.
“Vâng. Nếu Waka-sama mà nghe được, có thể ngài sẽ bảo anh ta tạm thời nghỉ học. Vậy nên cho đến khi cô ấy khỏe lại, anh ta muốn giữ bí mật chuyện này bằng mọi giá, Daena đã yêu cầu tôi điều đó” (Shiki)
“…Anh ta sẵn sàng nói vậy à” (Makoto)
“Cơn cảm lạnh đã tương đối thuyên giảm rồi. Đôi khi anh ta đến cửa hàng mua thuốc, nhưng gần đây thì lại không đi nữa” (Shiki)
“Hừm~ ý anh là Daena vẫn vô tư đến Học viện như thường trong khi cô vợ đang bị bệnh ở nhà sao?” (Makoto)
Liệu anh có thể làm thế không hả, ông chồng kia?
Cả vụ thuốc thang nữa, nếu anh nói trước, chúng tôi có thể gửi chúng đến phòng anh luôn cơ mà.
Là một khách hàng của Kuzunoha, chúng tôi sẽ luôn cung cấp những dịch vụ như vậy cho anh.
“Daena cũng là một học viên đặc biệt, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là anh ta nên siêng năng làm tròn phận sự của mình như một học viên thì hơn” (Shiki)
“…Thế à? Vậy còn Misura và Amelia?” (Makoto)
“Năng lực trì hoãn của Misura làm tôi rất hứng thú. Từ giờ cho đến lúc tốt nghiệp, tôi muốn cậu ta hiểu rõ sức mạnh của mình. Tomoe-dono khá quan tâm đến Misura, chắc cô ấy sẽ huấn luyện cậu ta tới chán thì thôi… Nếu bản thân cậu ta mong muốn, chúng ta cũng nên nhận vào làm” (Shiki)
“Dựa theo cách nói của anh, có chuyện gì không ổn hả?” (Makoto)
Tôi đã để ý tới quãng dừng ngắn ngủi trước khi Shiki cất lời.
“Có vẻ cha mẹ cậu ta đều là những người sùng bái Nữ thần và muốn cậu ta phụng sự cho Đền thờ, đúng hơn là đến đó làm việc. Bản thân Misura vẫn đang đau đầu, cậu ta chưa thể quyết định ngay được. Theo tôi, khả năng cậu ta bị lôi kéo vào Đền thờ là rất cao” (Shiki)
“Những tín đồ sùng bái Nữ thần … không đùa được đâu” (Makoto)
“Cả tính cách lẫn phong thái chiến đấu của cậu ta đều ở thế bị động, vì vậy nếu Misura chấp nhận bị cuốn theo dòng chảy, cậu ta có thể làm những gì mình muốn” (Shiki)
“Tôi hiểu rồi” (Makoto)
"Để đề phòng, tôi còn nói rằng có khả năng Thương đoàn Kuzunoha và Đền thờ sẽ quay ra đối đầu lẫn nhau, chắc chắn cậu ta sẽ phải than thở về chuyện này cho đến lúc tốt nghiệp” (Shiki)
“Việc cậu ta hoang mang là lẽ thường tình thôi” (Makoto)
“Nếu tưởng tượng ra một tương lai khi mà Waka-sama cười thật to và chỉ tay vào cậu ta, ngay cả Misura cũng sẽ cố gắng bơi ngược lại dòng chảy đã được vạch ra cho mình, cậu ta sẽ tuyệt vọng lắm đây. Cha mẹ hoặc Waka-sama, tôi nghĩ chúng ta sẽ được thấy một quyết định thú vị” (Shiki)
“...Shiki, anh tăm tối quá đấy” (Makoto)
“Cảm ơn ngài đã khen” (Shiki)
“Thế còn Amelia?” (Makoto)
Shiki để cô ấy ở cuối cùng, có khi nào đây là một nhân tố quan trọng không nhỉ?
Hay là ngược lại?
“Amelia làm được nhiều điều nhưng lại không thật sự nổi bật về mặt nào cả. Lúc trước, có một nhân viên trinh sát của Đế quốc tới đây, vậy nên Amelia đã có sẵn một lựa chọn là tham gia quân đoàn hiệp sĩ của họ rồi. Con bé muốn được chúng ta nhận vào, nhưng vì không có ích lợi gì nên cũng không cần thiết” (Shiki)
Một nhân viên trinh sát của Gritonia.
Nghe khá trọng đại mà.
Theo tôi được biết, phía Limia vẫn chưa trò chuyện riêng với một học viên nào, chả nhẽ không ai muốn đến Limia ư?
Nếu phải chọn giữa Gritonia và Limia, tôi sẽ không ngần ngại gì mà chọn luôn cái thứ hai.
Nhưng anh lạnh lùng quá, Shiki à.
Amelia ngày nào cũng cố hết sức tiếp cận thương đoàn Kuzunoha, đúng hơn là anh đấy, vậy mà …
“Thế là không có ai muốn đến Limia sao?” (Makoto)
“Nhà vua đã đích thân chuyện trò với vài cá nhân, nhưng phía Limia vẫn chưa có động thái gì, chắc các học viên vẫn chưa nghĩ đến lựa chọn đó. Bỏ qua Jin, Sif và Yuno; tôi nghĩ bốn người còn lại sẽ có cơ hội được mời đến Limia” (Shiki)
“Cả Daena lẫn Misura à?” (Makoto)
Tôi tưởng vợ Daena sống tại thị trấn này, còn cha mẹ Misura thích Đền thờ cơ mà?
“Nếu cả nhà anh ta được mời, tôi nghĩ Daena sẽ có nhiều lựa chọn. Dự đoán của tôi là anh ta sẽ đưa ra quyết định dựa vào việc đi lại và môi trường sống. Còn về Misura, ở Limia có vị anh hùng được phái xuống bởi chính Nữ thần, có thể cha mẹ cậu ta sẽ đồng ý” (Shiki)
Senpai.
Đúng là nếu sùng bái Nữ thần, họ cũng không ngại hợp tác với anh hùng.
Thậm chí đôi bên đều có lợi luôn ấy chứ.
Mà thật ra tôi chả hiểu gì đâu.
“Ra vậy” (Makoto)
Amelia, phương pháp của trò không hiệu quả rồi.
Nếu có ai hỏi tôi có muốn thuê cô ấy hay không, tôi sẽ trả lời là sao cũng được.
“Waka-sama, ngài quan tâm đến Amelia sao? Phải chăng có điều gì ở con bé làm ngài hứng thú?” (Shiki)
Vậy ra thanh niên này lại nghĩ theo cách đó.
“À, không. Tôi chỉ nghĩ rằng … Amelia luôn dính lấy Shiki, đó cũng chính là lí do trò ấy làm việc bán thời gian ở chỗ chúng ta mà, đúng chứ? Tôi cũng có chút suy ngẫm về chuyện này” (Makoto)
“Nếu chỉ có vậy, trong học viện cũng có không ít những cô nữ sinh giống thế. Nói đến chuyện quan tâm đến Amelia, thực tế không đến mức như ngài vừa nói đâu. Mặc dù con bé là đứa duy nhất tham gia các tiết học” (Shiki)
… Có lẽ tôi nên bảo Shiki đến học viện một mình và theo dõi anh ta cả ngày hôm đó mất.
Anh nổi tiếng đến mức nào thế hả?
Dù có là Lime hay Shiki đi nữa; hai người nên học tập Rembrandt-san đi, ông ấy chỉ yêu mỗi cô vợ của mình mà thôi.
Tôi phải xin lỗi trò rồi, Amelia.
Tôi không định can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng tôi cũng không muốn động chạm đến chủ đề đó đâu.
“Nhưng Amelia… nếu tôi nhớ không nhầm…” (Shiki)
“Sao?” (Makoto)
 Xuất hiện biện pháp cứu cánh rồi ư?
“Con bé làm rất tốt khoản trở thành lõi cho bọn chimera, giống mấy con tại chỗ ở của hân tộc ấy. Cộng thêm cả tính đồng điệu cao với các nguyên tố và kĩ năng của bản thân, Amelia có thể làm được nhiều thứ. Thành ra tôi … đang nghĩ đến việc hoàn thành vài đề tài mình còn nghiên cứu dở” (Shiki)
“Uwaa~” (Makoto)
Đáng nhẽ tôi đừng nên hỏi thì hơn.
“Tomoe-dono có đưa cho tôi một tài liệu hết sức thú vị, nhưng đúng theo dự đoán, thực nghiệm cũng quan trọng không kém” (Shiki)
“Thế thì … hơi quá. Sẽ tốt hơn nếu để Amelia đến một quốc gia khác và đầu quân cho họ nhỉ” (Makoto)
Trong trường hợp xấu nhất, cô ấy sẽ phải đi tới Gritonia và trở thành nạn nhân của Tomoki, nhưng … thế vẫn còn đỡ hơn việc làm chuột bạch cho Shiki thí nghiệm.
“Tôi hiểu. Dù sao đó cũng mới chỉ là những chuyện trong tương lai. Hiện giờ, mức lương của họ còn nhiều hơn so với một số người trưởng thành. Tôi nghĩ họ chưa muốn chọn con đường của riêng mình đâu” (Shiki)
Phải rồi.
Học Viện vẫn đang trợ cấp cho các học viên số tiền hàng tháng tương đối cao.
Nếu họ làm nhân viên của tôi, mức lương chắc chắn sẽ thấp hơn rồi.
À, Jin.
Shiki đã nói sẽ rất tốt nếu có Jin làm nhân viên, nhưng liệu cậu ta có muốn đến chỗ chúng tôi không?
“Jin … định làm việc ở đây sao?” (Makoto)
“Bản thân cậu ta vẫn chưa tìm thấy con đường nào khác cả; chính Jin đã nói như vậy” (Shiki)
Cậu ta thật sự nghiêm túc nhỉ.
“Kể cả khi tiền lương sẽ giảm ư?” (Makoto)
“…Jin rất muốn nhắm đến những tầm cao mới, nhưng gần đây cậu ta có chút thay đổi” (Shiki)
“Hm?” (Makoto)
“Kể từ khoảnh khắc gặp gỡ chúng ta, Jin hầu như không còn quan tâm đến chuyện được mất nữa, dần dà cậu ta hay có xu hướng quyết định theo cách đó. Cho đến giờ vẫn chưa hề đổi thay” (Shiki)
“Vậy thì tại sao chứ?” (Makoto)
Liệu cậu ta có thực sự muốn được nhận vào Thương đoàn Kuzunoha không?
Chắc chắn cậu ta sẽ phải hứng chịu nhiều mất mát.
“Jin hiểu rõ điều đó, rằng Thương đoàn Kuzunoha là nơi gặt hái những kinh nghiệm quý báu. Và rằng không đâu khác có thể xuất hiện một cơ hội như vậy” (Shiki)
Kinh nghiệm là một lí do chính đáng.
À, vậy ra quan niệm được/mất của Jin bao gồm cả vụ này hử.
Thế thì tôi hiểu được.
Một thứ mà chỉ có ở đó bạn mới có thể làm được.
Những kiến thức chỉ có thể học được tại một nơi nhất định.
…Fufu, nếu quan niệm được/mất của cậu ta thay đổi như vậy, tôi cũng không khác đâu.
Đây là lần đầu tiên tôi tìm thấy điểm tương đồng giữa mình và Jin.
“Những lợi ích à. Tạm gác lại chuyện Asora, dù sao tôi cũng đang làm một việc ngoài giờ đó là quản lí thương đoàn, hơn nữa còn đang đóng vai mạo hiểm giả. Không phải là tôi không hiểu được cậu ta” (Makoto)
“Jin vẫn còn cả một chặng đường dài để trưởng thành trước khi cậu ta chạm tới cấp độ của Eris và Akua, nhưng cậu nhóc này có vẻ muốn trở nên mạnh hơn trong môi trường của Thương đoàn Kuzunoha” (Shiki)
“Mạnh hơn…” (Makoto)
“Thật ra tôi cũng chưa biết tại sao cậu ta lại muốn thế nữa” (Shiki)
“Không sao hết. Cho dù anh có biết thì cũng đừng nói với tôi. Nếu Jin muốn, cậu ta sẽ tự mình nói ra” (Makoto)
“...Theo ý ngài” (Shiki)
Tôi có cảm giác Shiki đã biết hết rồi, giống vụ của Izumo, thế là tôi phải ngăn anh ta lại.
...Hiểu rồi.
Các học viên đã suy nghĩ rất nhiều.
Tình hình của Amelia hiện giờ khá là bấp bênh đây.
Nhưng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bị đá ra ngoài, chắc vẫn còn cơ hội … có lẽ vậy.
Dù chuyện gì có xảy ra, tôi không hề có ý định mang họ đến Asora. Theo tôi, họ không phải một mối lo ngại.
Còn về ý kiến của tôi về nhóm Jin, với tư cách là giáo viên trực tiếp tham gia giảng dạy, tôi nghĩ tốt nhất là họ nên đi theo con đường mình chọn.
À, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến tôi phiền lòng về Amelia, người muốn gia nhập Thương đoàn Kuzunoha.
Có hơi tiếc vì chuyện đó chỉ có thể giải quyết bằng lời nói, nhưng dù sao đây cũng là phong cách của tôi mà.
“Giờ thì, Waka-sama, trước lúc khởi hành đến Limia, chúng ta nên dành chút thời gian tuyển chọn học viên mới” (Shiki)
“Làm luôn ư? Sao không để đến Limia rồi duyệt một thể?” (Makoto)
Cái chồng tài liệu đó rất là cao.
Và không dễ gì để nhìn thấy phần đỉnh đâu.
“Vâng, chúng ta sẽ xử lí công đoạn kiểm tra cuối cùng trên đường đến Limia, nhưng vì số lượng quá nhiều, ta sẽ phải làm được chừng nào hay chừng ấy” (Shiki)
“…Phải” (Makoto)
Chúng tôi không thể giải quyết hết đống này được, để lại Asora sẽ lại càng khó khăn hơn.
“Còn đây nữa ạ” (Shiki)
Shiki đưa tiếp cho tôi tập tài liệu dày như cái hộp giấy ăn.
Nó còn nặng hơn trọng lượng vốn có.
Trước tiên, việc của tôi là kiểm tra đống này.
Nhưng liệu tôi có làm xong được không đây?
“Còn cái chồng giấy đằng kia…” (Shiki)
“Hm?!” (Makoto)
Núi tài liệu bốc cháy ngay lập tức do Shiki vừa mới chỉ tay về phía đó.
Cháy rồi!
Thể nào nó cũng lan ra thành hỏa hoạn cho coi!
“Wa?!” (Makoto)
“Xin đừng lo, ngọn lửa sẽ không lan ra đâu” (Shiki)
“À, ra thế” (Makoto)
“Chúng đều là những thông tin sai lệch. Vì vậy tôi đã tiện tay xử lí hết bằng một màn trình diễn nho nhỏ” (Shiki)
Đừng có cười một cách hài lòng sau khi làm thế chứ.
Ngoài ra, đừng tự dưng phóng hỏa tùy tiện nữa đi.
Bình thường tôi sẽ bị choáng đấy.
Cửa phòng thì đang đóng.
Trên tầng hai của cửa hàng.
“Điều đó có nghĩa chỉ còn sót lại ngần này thôi à?” (Makoto)
“Vâng. Mặc dù vẫn còn khá nhiều, nhưng sau khi thấy đống vừa nãy, tôi có cảm giác chúng ta sẽ làm được” (Shiki)
“Được rồi” (Makoto)
Tôi không thể phủ nhận rằng mình cũng nghĩ như anh ta.
Phép thuật của Shiki.
“Thật tình, vừa mới nhìn thôi mà não tôi cảm tưởng như sắp bị đầu độc rồi. Nó giống một thứ hợp chất nguy hiểm với số lượng lớn vậy. Tôi thật không muốn nghĩ đến cảnh Waka-sama mà thấy thì sẽ thế nào” (Shiki)

Hình như đống tài liệu đó đều là về đơn xin học lớp của tôi thì phải?
“Chồng giấy tờ trước mặt ngài cũng không hẳn là có ích, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Tôi nghĩ ngài có thể rút ra được vài kinh nghiệm từ đó, cho nên…” (Shiki)
“Chỉ nhìn thôi mà tôi đã sợ chết khϊếp rồi đây này” (Makoto)
Kinh nghiệm gì cơ?
Mà “chấp nhận được” nghĩa là thế nào?
Lại còn cái hợp chất nguy hiểm có thể đầu độc não bộ nữa chứ!
“Tôi đã làm việc thâu đêm nên có hơi cao hứng quá, chắc hẳn trong đống tài liệu kia vẫn còn những thông tin thú vị. Mong ngài hãy mang chúng theo khi đến Limia” (Shiki)
“C-Cảm ơn anh vì đã vất vả” (Makoto)
Vậy ra liên tục thức trắng đêm có thể khiến Shiki bộc lộ tính cách nguy hiểm của mình.
Tôi không thể tưởng tượng ra nổi, nhưng vẫn nên chuẩn bị tinh thần.
Dù sao đi nữa, Limia à…
Tôi vẫn chưa chọn được người tùy tùng sẽ đồng hành cùng mình lần này.
Giá mà Shiki rảnh nhỉ, nhưng anh ta còn cả núi việc phải làm.
Chuyện anh ta quen biết Hibiki-senpai và nhóm của chị ấy cũng là một vấn đề đáng lo ngại.
“Vậy thì, bây giờ tôi sẽ ra biển quan sát tình hình” (Shiki)
“À, Shiki, về chuyến đi tới Limia…” (Makoto)
“? Sao ạ?” (Shiki)
“Giữa Tomoe và Mio, theo anh thì tôi nên chọn ai?” (Makoto)
“Mio-dono” (Shiki)
Trả lời ngay lập tức luôn.
Mà chính xác hơn…
“Shiki, sao anh lại đảo mắt đi chỗ khác?” (Makoto)
Mắt anh ta tự dưng xoay vòng vòng.
Điệu bộ của anh ta rất khả nghi.
“Nếu ngài hỏi tôi, tôi nghĩ Mio-dono là lựa chọn thích hợp” (Shiki)
“Shiki…” (Makoto)
Có chuyện gì đó đang diễn ra từ trong bóng tối mà tôi không biết ư?
Cách hành xử của anh ta quay ngoắt 180° và còn không hề nhìn mặt tôi lúc nói chuyện.
“M-Mặt trời vẫn đang ở đỉnh điểm, tôi sẽ nhân dịp này mặc bikini và đắm mình vào dòng nước biển - thứ mà tôi chưa được cảm nhận hàng trăm năm nay!!” (Shiki)
“Bikini?!” (Makoto)
Đáng nhẽ anh phải nói là “quần lửng” mới đúng chứ?!
Mà khoan đã.
“Xin ngài nói lại với Mio-dono rằng Shiki đã hỗ trợ cô ấy bằng cách tạo điều kiện cho hai người ở một mình cùng nhau! Tôi đi đây!!” (Shiki)
“Shiki?!!” (Makoto)
Xin hãy nói lại với cô ấy á?!
Cái cô đó … Mio.
Cách chọn đồ của Shiki rất đáng quan ngại, nhưng tôi có cảm giác Mio đang âm mưu gì đấy.
Chắc nó sẽ không liên lụy đến tôi đâu.
Tôi biết vậy mà.
Tôi biết chứ, nhưng…
V-Vụ này vẫn làm tôi hơi khó chịu.
Giờ tôi bỗng dưng lại thấy lo lắng khi nghĩ đến ngày khởi hành tới Limia.
---------END CHAP----------
Boom tết đến đây xin được dừng lại...
Vì bận quá nhiều công việc nên chỉ được nhiêu này, mong ae thông cảm... Và bên mình cũng xin nghĩ sả hơi qua tết nhé...
Chúc ae một mùa xuân mới hạnh phúc nhé...
Đón đọc chap tiếp theo vào tuần sau nữa nhé...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.