Chương 199: Makoto, Không Gì Không Thể. “Mình bị họ chơi một vố rồi…” Liên lạc từ phía Limia đúng theo dự kiến. Bất chấp lịch trình, họ gọi ngay cho tôi. Thế là tôi đành phải quay về nhanh nhất có thể (lúc đấy Hibiki-senpai vẫn đang ở Lorel),và rồi mọi suy nghĩ trong đầu tôi tan biến hết luôn. Chắc là vì họ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thành ra tôi có thể hiểu được ngày tháng của chuyến đi do họ đề xuất. Việc họ ưu tiên hàng đầu nhiều khả năng sẽ là gọi cho senpai trở về Limia. Trong trường hợp này, tôi nên để Mio ở nhà thì hơn. Điều may mắn là giờ đây Asora đã có biển rồi, cô nàng sẽ không cảm thấy buồn chán đâu. Tôi thấy khá an tâm. “Ít ra họ đã quyết định xong ngày gặp mặt. Dù sao thì mình cũng muốn xử lí cái vụ này nhanh chóng” (Makoto) Cố ý nói thật to, tôi muốn thuyết phục chính mình rằng một điều tốt đẹp đã xảy ra. Sau chuyến này, vụ thăm thú các quốc gia phiền phức sẽ kết thúc. Dường như Rembrandt-san đang làm gì đó, khiến cho phía Vương quốc Aion vẫn chưa gọi cho tôi lần nào. Tôi cũng có chút quan tâm đến Liên Minh Lorel, có lẽ một ngày không xa tôi sẽ đến thăm. Chắc là vì gần đây mụ Nữ thần không xuất hiện nữa, vì vậy phía đền thờ cũng không thể hiện động thái nào. Tôi chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa là xong rồi. Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh hơn tôi tưởng. Dù gì tôi và họ cũng đã đi đến quyết định tương đối nhanh mà. Ngoài ra, tôi có phần muốn đến xem nhóm của Jin đã tiến bộ đến mức nào rồi, nhưng quay lại học viện thì… Thôi, giờ thì cứ dành thời gian duyệt qua những việc ở Asora trước đã. Tôi lôi ra những tài liệu mình muốn xem từ học bàn. May mà Shiki đã sắp xếp lại những thông tin quan trọng tôi cần đọc trước. “Cho đến giờ, có vẻ mọi người đã quyết định xong các chủng tộc đủ điều kiện sống ở biển” (Makoto) Tôi chuyển qua những mục khác. Lần này, trước khi tham gia cuộc phỏng vấn, tôi đã bảo Tomoe và những người khác thu xếp một thử thách nhằm đánh giá khả năng sống sót của họ trong một thời gian nhất định. “Sống sót” có lẽ là cách gọi có hơi thái quá, nhưng mục đích của nó là để xem xem họ có thể sống ở đây hay không. Cho dù tôi có nói là “biển”, nơi đó thực tế lại có hệ sinh thái rất đa dạng. Chúng tôi muốn kiểm tra khả năng sinh tồn của các chủng tộc trong môi trường biển ở Asora. Quản lí của thử thách lần này là Tomoe, và cũng đồng thời là cố vấn. Miễn là không xảy ra vấn đề nào quá to tát, cô ấy không cần phải đích thân ra mặt làm gì. “Sẽ rất tốt nếu có cả những tộc sống được cả trên biển lẫn đất liền” (Makoto) Nhưng dĩ nhiên, mọi chuyện không thể diễn ra suôn sẻ được. Mấy loài thủy quái khổng lồ rõ ràng không liên quan tí nào đến mặt đất. Loài tiên cá thì có nửa thân dưới là cá. Dù họ có giống hân tộc đến mấy, bước vài bước bằng chân cũng khó chứ đừng nói đến sống trên cạn. Về khía cạnh chủng loài, tộc Lorelei - một loài quỷ - cũng sở hữu cấu tạo cơ thể giống hân tộc. Vì vậy thay vì sống ở biển, họ sống gần biển, thích nghi với đất liền không phải là vấn đề với bọn họ. Nhưng có một loài lại trái ngược hẳn, cái loài mà cơ thể là cá nhưng tứ chi thì lại của người ấy, họ cũng có thể chạy trên mặt đất. Do đó, loài của họ mang tên: Hải Vương. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao trên đời lại tồn tại một loài như thế. Chỉ riêng vẻ ngoài của họ cũng đã là một trò đùa rồi. Thêm vào đó, cũng có một tộc gọi là Sahuagin, họ có một nửa trông giống người. Ngay cả khi di chuyển trên cạn không phải chuyên môn của mấy người đó, họ vẫn làm được. Nếu là về tộc này, ấn tượng nổi bật nhất của tôi chính là cái đĩa sáng bóng trên đầu họ. Mới đầu tôi còn tưởng họ là loài kappa trong truyền thuyết cơ. Một loài kappa sống ở biển. Như vậy, nếu tôi thu xếp cho các chủng tộc có khả năng sống cả dưới nước lẫn trên cạn đến định cư ở bến cảng, sẽ rất hay nếu họ có thể tương tác với những loài chỉ sống dưới nước. Tôi nghĩ sẽ khá thú vị khi khu cảng đó và nhà mình có điều kiện giao thoa với một thị trấn nhất định. Phần chi tiết thì tôi sẽ để Tomoe và những người khác lo liệu. “Tiên cá, Lorelei, Sahuagin, Hải Vương, Hải Mã, Kelpie, Mãng Xà, các loài Trăng Xanh…” (Makoto) Khi sắp xếp lại theo thứ tự, tôi mới nhận ra rằng có khá nhiều. Đến tận hơn 10 chủng tộc. Thật ra đây không phải cuộc thi tranh giành một chỗ trống để di cư, miễn là họ quen với lối sống vùng biển ở Asora, tôi có thể cho phép họ dọn hết đến đây cũng được. Nhưng chỉ khi không ai đấu đá lẫn nhau thôi đấy. Biển cả rộng mênh mông, họ có thể sống ở bất cứ đâu mình muốn. Nếu họ trở thành con mồi, hoặc sắp sửa bị săn lùng bởi những sinh vật ở biển, tôi chỉ còn cách cho họ nghỉ khỏe. Liệu tôi sẽ phải phỏng vấn toàn bộ, hay là những chủng tộc đó sẽ bỏ cuộc đây? … À, không được, vế sau thì rắc rối lắm, tôi muốn họ cố hết sức mình cơ. ◇◆◇◆◇◆◇◆ Tôi đã được báo cáo cho một tin tốt lành. Đa số các chủng tộc muốn định cư ở biển đều đủ khả năng thích nghi với lối sống tại Asora. Khoảng tầm 2 loài đã từ bỏ ý định, bởi vì họ cảm thấy lũ cá mập và bạch tuộc dưới nước rất nguy hiểm. Nhưng các tộc còn lại thì có thể sống một cách an toàn. Với tiến độ thế này, chúng tôi sẽ sớm có được người dân sống ở hai vùng biển nóng và lạnh. Đất đai của Asora lớn hơn rất nhiều so với dân số. Biển cũng không ngoại lệ, nếu những tộc đó sống rải rác ở khắp mọi nơi và thu thập thông tin, tôi sẽ không thể nào vui mừng hơn. Dù gì thì chúng tôi cũng không thể tự mình điều tra mọi ngóc ngách được, chuyện đó rất là phiền phức. “Nhìn chung là không có vấn đề nào cả. Nhiều người còn đang bắt đầu trao đổi với những sinh vật sống ở đó. Nỗi lo ngại lớn nhất – tranh cãi giữa các chủng tộc – không hề xuất hiện” Hiện vẫn chưa xảy ra cái gì đáng chú ý, Tomoe kết thúc bản báo cáo. “Tốt quá rồi. Có hơi tiếc cho mấy loài phải rời đi, hãy nói lại với họ rằng Thương đoàn Kuzunoha sẽ hợp tác nếu họ muốn nhờ hỗ trợ” (Makoto) “Em đã làm điều đó rồi. Nếu lãnh thổ hân tộc xảy ra chuyện, chúng ta sẽ lắng nghe họ” (Tomoe) “Nghe ổn đấy. Còn Sari thì thế nào rồi?” (Makoto) “Vì đây là công việc đầu tiên được giao, cô ta đang thật sự tâm huyết. Em chưa phát hiện ra hành tung nào đáng nghi” (Tomoe) “Ra vậy” (Makoto) Vài ngày đã trôi qua kể từ bài giảng cuối cùng của tôi ở học viện. Bài kiểm tra di cư của Asora đang tiến triển khá thuận lợi. Yên bình tựa sự tĩnh lặng của biển cả vậy. “À, Waka, em có nghe Shiki kể lại rằng đám nhóc học viên tại Rotsgard đã tiến bộ hơn trước” (Tomoe) “Hm, đúng đấy. Ấn tượng lắm. Từng người trong số họ đều đã gặt hái thêm nhiều điều mới. Tôi cảm giác sẽ hơi quá đáng nếu ta bắt họ luyện tập theo kế hoạch đã định, vậy nên … hiện tại thì chỉ cần tập trung vào giảng dạy là được” (Makoto) “Giảng dạy sao ạ? Rất có thể đám nhóc đó sẽ lên tiếng kêu ca muốn được trở nên mạnh hơn đấy” (Tomoe) “Sự trưởng thành một phần đến từ việc học tập. Mà cho dù có muốn mạnh lên, mấy đứa học viên của tôi đã là số một trong cả Học viện rồi. Nếu nói đến những đứa cùng năm, họ tất nhiên sẽ là mạnh nhất. Chúng ta không cần phải huấn luyện thêm và gia tăng sự cách biệt làm gì, đúng không? Theo tôi, họ đủ khả năng đóng góp trong những cuộc chiến giữa hân tộc với nhau, hoặc là hầu hết các xung đột với loài khác” (Makoto) “… Em hiểu rồi. Em cũng có chút quan tâm, ngài có thấy phiền nếu em bảo Shiki kể chi tiết hơn không?” (Tomoe) “Không hề. Nhưng nhớ là không được gây ảnh hưởng kì quặc nào với đám học viên đấy, được chứ? Dù sao thì chính cô cũng đã huấn luyện Misura, cậu ta giờ có thể sử dụng vài kĩ năng kì lạ rồi” (Makoto) “Em sẽ cẩn thận” (Tomoe) Thật tình. Nhờ có Tomoe huấn luyện Misura làm bàn đạp, Jin và mấy đứa khác đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mỗi người trong số họ đều có được kĩ năng phù hợp với bản thân, do đó ai cũng thể hiện sự nổi trội rõ rệt. Các học viên đã trở nên mạnh hơn trước. Hồi trước ở Học viện Rotsgard, họ vẫn chỉ mới là những cô cậu thanh niên ưu tú mà thôi. Theo một nghĩa nào đấy, hễ có ai muốn vươn lên là những người khác sẽ cùng đi theo. Về mặt này, tôi và Shiki chỉ đơn thuần là hỗ trợ họ phát triển. Với các học viên mới vào, tôi sẽ huấn luyện cho họ đạt đến cấp độ của nhóm Jin, và sau đó, tôi sẽ để họ tự tìm ra hướng đi riêng cho mình. Rồi sẽ đến lúc họ trở nên mạnh mẽ thôi. Là một giáo viên, giờ tôi đã khám phá ra tiêu chuẩn sức mạnh mà mình muốn học viên nhắm đến. Tôi đang làm khá tốt đấy chứ. Không tệ chút nào. “Thế Tomoe, cô có thời gian rảnh không?” (Makoto) “Nữa sao ạ? Em nghĩ sẽ rất khó để đồng hành cùng ngài hôm nay, em vẫn phải trông nom các chủng tộc muốn di cư mà” (Tomoe) “…Tôi hiểu” (Makoto) Tiếc nhỉ. “Việc tái tạo lại môi trường giống thế giới của Waka đang ngốn rất nhiều sức lực của em. Lần tới em rảnh sẽ là đến tận cái ngày trước hôm Waka khởi hành đến Limia cơ. Em xin lỗi” (Tomoe) “Không sao. Tôi biết mình đang đòi hỏi thái quá trong khi cô đang bận rộn như vậy. Đừng bận tâm” (Makoto) “...À Waka, ngài có rảnh không?” (Tomoe) Tomoe à? Cô ấy tự dưng thể hiện vẻ mặt đau đớn khi hỏi tôi câu đó. À, ra là thông tâm thuật. Tôi cũng đang muốn tìm cách tận dụng tối đa hiệu quả của nó trong lúc nói chuyện. Làm cả hai thứ một lúc không hề dễ chút nào. Nếu luyện tập có thể cải thiện đôi phần, tôi nên thử xem sao. “Sao thế? Thông tâm thuật ư?” (Makoto) “Vâng, liên lạc từ Lime” (Tomoe) “Hể~ Anh ta đang đi cùng senpai và nhóm của chị ấy mà nhỉ? Anh ta đã nói gì vậy?” (Makoto) “…Vâng, cũng không phải chuyện to tát gì. Có vẻ hành động hôm trước của chúng ta chưa thể hoàn toàn triệt tiêu cái đám mây đó” (Makoto) “… Không ngoài dự đoán của tôi. Bảo sao tôi cứ có cảm giác nó chống cự quá yếu ớt. Từ đó đến giờ mới được vài ngày thôi. Nó lại đang hoành hành sao?” (Makoto) “Vâng. Hiện tại thì cả Lime lẫn Hibiki đều đang đối đầu với nó, nhưng mọi thứ dường như không được tốt cho lắm” (Tomoe) “Cả Hibiki-senpai sao?” (Makoto) “Chắc vậy” (Tomoe) Tôi khó mà tin được vụ này. Đến Hibiki-senpai mà còn thế nữa. Tôi tưởng chị ấy sẽ có thể làm gì đó với một đối thủ ở cấp độ như vậy. Phải chăng là do thiếu phương pháp tấn công tầm xa? Chị ấy dùng kiếm mà. “Lúc đó tôi đã nói sẽ giúp Lorel, thế mà nó lại nửa vời quá. Không thể được. Sẽ rất tệ nếu nó làm phiền Senpai, tôi sẽ tự mình xử lí đám mây” (Makoto) “...Em để nó lại cho ngài được không?” (Tomoe) “Được. Nhưng cách lần trước sẽ không hiệu quả với cái thứ đó nữa. Phản hồi quá mờ nhạt. Tôi đã nghĩ ra một cách khác, nhưng để thực hiện thì tôi sẽ phải tiến đến tương đối gần” (Makoto) Trước hết, tôi phải biết được vị trí gần đúng của nó đã. “Vậy liệu chúng ta có thể vận dụng chiến lược như lúc nhân dực tộc đấu với Waka không? Cái kĩ năng chia sẻ thông tin với một bên thứ ba ấy, phạm vi của nó khá là lớn” (Tomoe) “Hmm, được đấy. Ta sẽ dùng cách đó. Chắc chắn sẽ hiệu quả. Nhưng tôi vẫn sẽ cần đứng ở một vị trí đủ cao để ngắm bắn” (Makoto) “Em biết một ngọn núi với tầm nhìn khá tốt. Dù hơi xa mục tiêu, nhưng với Waka thì không vấn đề gì phải không? (Tomoe) “Tôi có cả cây Azusa lẫn phép thuật mà. Phạm vi không phải thứ cần quan tâm” (Makoto) “Thế thì ngài cứ làm đi. Em sẽ điều vài nhân dực tộc đến vị trí được chỉ định, ngài chỉ cần xử lí nó trong khi kết nối thông tin với họ là được” (Tomoe) “Cứ để tôi lo” (Makoto) “Waka” (Tomoe) “Gì nữa?” (Makoto) “Nhóm Lime đang bay gần chỗ đó, em không phiền nếu ngài tặng họ vài phát đâu. Đặc biệt là Lime” (Tomoe) “Sao tôi phải làm vậy với Lime chứ?” (Makoto) Lúc tôi sắp sửa bước vào cánh cổng được mở ra với cây Azusa trên tay, cổ bỗng gọi tôi và nói mấy câu kì lạ. “Gần đây anh ta hơi lơ đãng trong nhiệm vụ được giao, em muốn kỉ luật Lime một chút” (Tomoe) “Cô đang nói mấy thứ đáng sợ đấy” (Makoto) “Nó cũng sẽ giúp thúc đẩy Hibiki luôn mà” (Makoto) “Không thể được. Nếu bị phát hiện, lúc đó chúng ta phải xin lỗi thế nào hả thưa cô? Thật tình” (Makoto) “… Ngài đi cẩn thận” (Tomoe) “Rồi, tôi sẽ về sớm thôi” (Makoto) Như đã nói, địa điểm tôi đến sẽ là đỉnh núi. Có thể quan sát 360° xung quanh luôn này. Quang cảnh thật hùng vĩ. Nhìn đằng xa, tôi thấy ngay một thứ kì lạ trên trời. Tôi dám chắc cái đốm đó chính là đám mây phiền phức khi trước. “Nó lại to lên rồi. Nhưng vẫn chưa bằng lần trước” (Makoto) Tôi giương cây cung lên. Tra mũi tên vào dây cung. Mục tiêu nằm ở khá xa, nhưng vì đã sử dụng phép thuật trong một thời gian dài, tôi nghĩ mình sẽ bắn trúng. Tôi không còn phải lo mũi tên sẽ đến được hay không nữa. Nếu thấy được thì chắc chắn sẽ trúng mục tiêu. Đây đang dần trở thành suy nghĩ tự nhiên của tôi rồi. Trong trường hợp của đám mây kia, nó cấu thành từ vô số những cụm khí nhỏ, cho nên tôi không thể chỉ coi chúng là một được. Tôi đã rút ra điều này từ kinh nghiệm lần trước. “Mấy nhân dực tộc kết nối đến đâu rồi ta…” (Makoto) Trong lúc chờ đợi, tôi nhận thấy họ đang bay đến một chỗ cách xa đám mây một khoảng. Có hai người. Ít phút sau, thông tâm thuật truyền đến, họ hỏi tôi có thể gửi thông tin được chưa. Dĩ nhiên là ok rồi. Sau đoạn thông tâm thuật, tôi đợi thêm một lát nữa, cảnh vật trước mắt tôi bỗng thay đổi, như thể vừa chuyển sang một nơi gần đám mây hơn. Mắt tôi đang nhìn rất rõ đám mây ban nãy còn ở rõ là xa, sự khác biệt về khoảng cách làm tôi hơi khó nhìn một chút. Cứ như kiểu vừa nhìn từ xa, vừa nhìn bằng ống nhòm ấy. Nếu quen thì kĩ năng này sẽ tiện lợi lắm đây. Nhờ có cái này, tôi mới biết được vị trí chính xác của Senpai, vị pháp sư trong nhóm chị ấy, và cả Lime nữa. “Tôi sẽ gửi cho ngài tọa độ cụ thể”, anh bạn nhân dực tộc đã báo cáo lại với tôi điều đó. Hình ảnh về Hibiki-senpai và những người khác hiện ra trước mắt tôi, cùng với đó là vài số liệu. Hừm~ Vậy ra đây chính là cách nhân dực tộc trao đổi thông tin nhằm khóa mục tiêu. Cũng dễ hiểu thôi. Dù rằng với tôi thì nó không cần thiết cho lắm, bởi tôi luôn dựa vào các giác quan mà. Nhưng tôi nghĩ khả năng này sẽ hạn chế tối đa các lỗi về mặt kĩ thuật của đòn tấn công. Tôi cảm ơn hai nhân dực tộc và bảo họ chờ đợi. “Mình sẽ xuyên thủng thứ đang hiện lên trong tầm mắt. Đám mây là mục tiêu duy nhất cần phải loại bỏ trong tâm trí mình lúc này” (Makoto) Cảm giác cứ lạ lạ. Như kiểu tôi đang nhắm bắn trực tiếp vậy. Nhưng đồng thời, nó cũng giống việc nhắm mục tiêu bằng một cái máy định vị. Nếu đây là Nhật Bản, phát bắn này sẽ rất hoành tráng, và tôi còn khóa mục tiêu nữa cơ. Không, chưa được. Chỉ né mỗi nhóm của Senpai sẽ không thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa, dù có phá nát phần lõi của đám mây thì nó vẫn sẽ tái tạo lại. Phải làm nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn thế… Tập trung vào toàn bộ những cá thể cấu tạo nên đám mây, tôi lấy tất cả làm mục tiêu, với ý định đập tan liên kết giữa chúng. Bắn một cách nửa vời sẽ là vô nghĩa. Để làm được điều đó… “…” Trong khi tập trung hết sức bình sinh, tôi bèn gỡ bỏ mũi tên đang cầm. Lần này tôi sẽ không dùng loại đó nữa. Thứ tôi cần bây giờ không phải một mũi tên, mà là vật chứa cho phép thuật. Nếu muốn đâm thủng nhiều đối tượng cùng lúc, tôi nhất định phải kết hợp giữa cung và ma pháp. Từ nhiều loại mũi tên các già lùn làm ra, tôi chọn một mũi thích hợp nhất cho việc dung nạp ma lực và tra nó vào cung. Một mũi tên màu vàng hổ phách. “Mình sẽ phải vừa tránh nhóm của Senpai, vừa bắn nát cái lõi, triệt tiêu đám mây bằng một chuỗi phản ứng” (Makoto) Trước mắt tôi lúc này là vô số những tia ngắm xác định mục tiêu là đám mây tím. Tôi sẽ làm được. Tôi lặng lẽ thả dây cung. Ban đầu, mũi tên vàng phóng đi như bình thường, nhưng rồi nó sớm vỡ tan, ẩn bên trong là một khối ánh sáng rực rỡ che khuất toàn bộ tầm nhìn. Nó lao vút về phía mục tiêu. Ít giây sau, luồng ánh sáng đó rực cháy. Ngon, làm được rồi! Mũi tên xuyên qua đám mây và vẫn tránh được nhóm Senpai, hơn nữa nó còn hủy diệt tất cả những khu vực tôi chỉ định. Hiệu quả thật. Tôi gϊếŧ được nó rồi. Khác với lần trước, lần này cảm giác đó hiện lên quá rõ ràng. “Fuh~ Chiến thắng là của mình” (Makoto) Có vẻ các nhân dực tộc đều đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Họ liền bay tới chỗ tôi đang đứng. Cỗng nhau thế kia mà bọn họ vẫn nhanh kinh. Nhờ họ giúp đỡ, tiềm năng cung thuật của tôi lại tiếp tục tiến bộ. Tôi thấy khá vui trong lòng. Sự kiện này một lần nữa khẳng định tầm quan trọng của cây cung đối với bản thân tôi. ---------END CHAP---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]