Chương 180: Sa Mạc Trắng. Toàn bộ mặt đất chỉ có đúng một màu trắng. Thật là… đẹp quá đi thôi. Quá đỗi vi diệu. Trong tầm mắt tôi chỉ vỏn vẹn trông thấy đúng 2 màu sắc. Xanh biếc của da trời và trắng tinh khôi của cát. “Hah…” (Makoto) Tôi cất tiếng thở gắt. “Raidou-dono, cậu thích nơi này chứ? Đế quốc vẫn chưa thể khám phá hết vùng Bạch Sa này đâu” Nghe thấy giọng nói sau lưng, tôi chợt nhớ ra rằng nơi đây không chỉ có mỗi một mình tôi. Tôi đã bị kinh ngạc đến mức như thế đấy. “… Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp. Tôi thực sự rất xúc động” (Makoto) “Một khung cảnh tuyệt đẹp sao. Tôi hiểu. Chắc đó là góc nhìn của một thương nhân” “Ý cô là gì?” (Makoto) “Xin lỗi. Thương nhân là từ ngữ không đúng cho lắm. Tôi chỉ nghĩ rằng sự ngạc nhiên đó không thể đến từ một chiến binh được. Đây chỉ là cảm nhận của riêng tôi thôi. Dù sao thì sa mạc cũng là một nơi không mấy dễ chịu mà” Từ thủ đô Ruinas của Đế quốc Gritonia đến đây, chúng tôi chỉ cần dùng đến một điểm dịch chuyển. Nữ hiệp sĩ này mới nói rằng nơi đây vẫn chưa được khám phá trọn vẹn, nhưng nó lại không xa lắm so với khu định cư của các hân tộc. Một nơi bị bao phủ bởi núi ở phía đông Ruinas, cả hai địa điểm này gần như là sát vách chung nhà rồi. Đế quốc hoàn toàn nắm quyền kiểm soát vùng này. Thế nên việc thăm quan luôn bị hạn chế. Nếu là vậy, đây đúng thật là một nơi chưa được khám phá ha. “Sa mạc trắng. Mình nên biết ơn tên biếи ŧɦái đó vì đã cho mình chứng kiến một cảnh tượng rất hùng vĩ này” (Makoto) “Cậu thích nó là tốt rồi. Những người có liên quan đến Đế quốc cũng không dám bén mảng tới đây đâu. Họ kiểm soát nơi này rất chặt chẽ. Nếu chỉ đơn thuần là khách của Công chúa Lily, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội đến đây. Mong cậu sẽ hiểu được sự quan tâm của Lily-sama và Tomoki-sama dành cho cậu”. Chắc lúc nãy tôi nói hơi bé nên cô ấy đã không nghe được. Tomoki, huh. Hôm qua, sau khi “giúp” Tomoki cảm nhận được chút đau đớn, tôi gặp lại Tomoe, Shiki và ngồi trò chuyện nốt với Công chúa. Dường như đích đến tiếp theo của Root là một nơi có cái tên: Sa Mạc Trắng, tại Đế quốc Gritonia. Đây chính là nơi cư ngụ của Long thượng đẳng Graunt. Con rồng này chắc có liên quan đến Đế quốc, may mà cơ hội đã rộng mở nên tôi mới giao hàng tiếp được. Root có nói rằng anh ta sẽ xin cấp phép cho tôi, nhưng không ngờ Công chúa Lily cũng phải nhúng tay vào. Ừ thì không phải yêu cầu nào cũng dễ thực hiện đâu. Nơi này rất quan trọng đối với Đế quốc, họ đã chuẩn bị sẵn một cô hướng dẫn viên để hộ tống tôi. Khi nghe thấy cái từ “hướng dẫn viên”, tôi suýt tưởng đó là Tomoki nên đã cau mày. May mà không phải. Hướng dẫn viên của tôi là một cấp dưới của Công chúa Lily tên là Ginebia-san. Cô ấy chắc cũng đảm nhiệm luôn vai trò cận vệ cho công chúa. Cô ấy còn trẻ và đang là một cận vệ hoàng gia, một người rất có tài. Chỉ có điều, cô nàng lại là đồng đội của Tomoki, hơn nữa còn bị cái quyến rũ đó ăn sâu vào tận xương tủy rồi. Hướng dẫn viên của tôi là vệ sĩ của công chúa, đồng thời cũng là bạn của anh hùng. Ginebia-san có nói đây là lệnh của công chúa, như một cách để giám sát tôi. Tomoe và Shiki đã nói vậy đấy. Một cận vệ hoàng gia và là một trong những hiệp sĩ xuất chúng nhất. Nhưng cô ấy cũng có một danh hiệu khác: Hộ vệ Graunt. Người hiệp sĩ mạnh nhất đã nhận được phước lành của long thượng đẳng Graunt. Theo Tomoe, về mặt phước lành, cô ấy là người xuất chúng nhất thế giới. Và nếu có được lợi thế sân nhà, Tomoe còn nói cô ấy có thể một mình cân đội quân nghìn người. Có thể làm cho Tomoe nói nhiều đến vậy, cô gái này thật ấn tượng. Sau đó cô ấy lại nói: “Chà, em chỉ cần đến 3 phút để đánh bại cô ta thôi. Vừa đủ cho một màn khởi động”. Hình tượng nãy giờ bỗng biến mất tiêu. Cô ấy mới ở tuổi đôi mươi thôi, leo lên được cấp độ đó đã là rất đáng khen ngợi rồi. Điều quan trọng là sau khi Ginebia-san nhận được chức vụ là một cận vệ hoàng gia dưới trướng công chúa, cô ấy đã hoàn thành thử thách của Graunt và nhận được phước lành. Cô ấy đủ mạnh để một mình băng qua biển cát này và gặp được Graunt. Công chúa chắc đã nghĩ rằng cô gái này có thể đuổi theo tôi đến bất cứ đâu. “Long thượng đẳng Grount. Bí danh Bạch Sa của tên đó có khả năng xuất phát từ nơi đây” (Makoto) "Raidou-dono, thật xin lỗi về sự thô lỗ của tôi nhưng ..." (Ginebia) “Ginebia-dono, tôi dĩ nhiên rất biết ơn công chúa và Tomoki-sama mà” (Makoto) “Không phải về việc đó. Những lời vừa nãy chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi, mong cậu hãy giữ bí mật với hai người ấy” (Ginebia) "Tôi hiểu rồi. Nhân tiện… Ginebia-dono, tôi nghe nói rằng cô đã vượt qua thử thách và gặp được Graunt, nhưng nó ở chỗ nào thế?” (Makoto) Tôi vốc lấy một nắm cát trong khi vẫn đang nói chuyện với Ginebia-san. Cát trắng mịn từ từ rơi khỏi tay tôi. Cảm giác thích thật đấy. “… Tôi cũng từng bị lạc ở đây trong vài ngày. Thành công của tôi phần lớn nhờ vào phép màu. Nhưng Graunt đã bảo mọi người phải làm vậy nếu muốn được ban phước, trên cánh cổng cũng có khắc mấy dòng chữ đó đấy thôi. Nó ghi là: “Cứ đi thẳng sẽ đến”. Tất nhiên tôi đã làm theo mấy câu đó” (Ginebia) Nơi này chỉ toàn cát là cát. Nói vẫn dễ hơn làm. Và tôi cũng không muốn phải ở lại chỗ này vài ngày đâu. Kế hoạch của tôi là quay về nội trong ngày mai. Lúc này thì cứ tiến thẳng cái đã. Tôi sẽ dùng [Sakai] để xác định vị trí của con rồng ngay sau khi tách ra khỏi Ginebia-san. “Cứ đi thẳng sẽ đến à. Cảm ơn cô vì đã nói với tôi điều đó ”(Makoto) “Raidou-dono, để tôi nhắc trước với cậu một điều. Từ đoạn đường này trở đi, mạng sống của cậu rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Bọn quái vật cũng sẽ xuất hiện. Có vẻ cậu đang mang theo hành lí, nhưng nếu chỉ có vậy thì chẳng khác nào tự sát cả. Nếu cậu muốn đi, tôi khuyên cậu nên lựa khi khác…”(Ginebia) “À, tôi sẽ về ngay trong hôm nay thôi, Ginebia-dono cứ đợi tôi ở điểm dịch chuyển là được. Cảm ơn cô vì đã dẫn đường” (Makoto) Tôi xem lại cái túi đựng trứng. Sáng nay, khi tôi đang định kiểm tra lại cho chắc, tôi bỗng bắt gặp 3 đứa Tomoe, Mio, Shiki đang vẽ linh tinh bậy bạ gì đó lên vỏ một quả trứng. Họ nghĩ mình đang kí tên lên phần băng bột đang quấn chân bệnh nhân hay sao vậy? …Mà thôi, phần bên trong mới là thứ cần phải bảo vệ. Dù cái vỏ có bị vẽ bậy lên cũng không sao. Tôi không thể nói gì bởi đó là quả trứng của Lancer. Đối với tôi, hắn đã ngỏm rồi, lương tâm của tôi từ giờ sẽ không bị cắn rứt nữa, hắn sắp có được một cuộc sống mới. Nhưng Tomoe và Mio, hai người không được tự mình xử lí hắn ta, đã rất háo hức khi có thể nghịch quả trứng kia. Chắc đó cũng là một biểu hiện cho thấy họ yêu quý tôi đến mức nào. Thôi thì cứ để họ chơi vậy. “Wa?! Raidou-dono!! Graunt luôn giám sát vùng Bạch Sa này đấy!! Cát nóng và bẫy lửa ở khắp mọi nơi. Xin cậu hãy quay lại đi!” (Ginebia) Bỏ ngoài tai những lời của Ginebia-san, tôi đổi màu chiếc áo khoác của mình sau một thời gian dài. Gia tốc trang bị ~ Nhiệm vụ ơi, ta đến đây ~ “Giờ thì, mình tự hỏi nó đang ở đâu” (Makoto) Tôi dùng mặt đất làm bàn đạp. Cảm giác tăng tốc ngay lập tức hay thật đấy. Khi nhìn lại sau lưng, tôi thấy một đám bụi cát mù mịt. Tôi chả thấy Ginebia-san đâu nữa. “Wah ?! Cậu nhanh đến mức nào thế? ”(Ginebia) Tôi hạ cánh xuống đất. Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng Ginebia từ đằng xa. Cứ đà này, tôi sẽ sớm mất dấu cô ấy. Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, tôi chuyển [Sakai] sang dạng tìm kiếm và mở rộng phạm vi. Chỗ này rộng quá. “Oh” (Makoto) Chân tôi bỗng lún xuống cát một cách bất thường. Lượng cát ở xung quanh cũng đang kéo tôi xuống. Ngay lập tức, cát biến thành một cái hố sâu, tôi đang trượt dần vào đó. Đây phải chăng là tầng cát lún trứ danh sao? Tôi nghĩ đây là một cái tổ kiến hoặc một cái hố sâu nào đó. Ngay ở phần trung tâm, có mấy cái răng nhọn đang đón đợi tôi. “Một con kiến khổng lồ à” (Makoto) “Raidou-dono !!! Nơi đó là cái hang của một Mamono, nó luôn tìm cách kéo con mồi xuống lớp cát để ăn thịt. Tôi đã không kịp nhận ra!! Tôi đến ngay đâ-!!!” (Ginebia) "Hò dô ta nào!!" (Makoto) Tôi nắm lấy con bọ đó rồi dùng sức lực để kéo nó lên. Ồ, đúng là một con kiến khổng lồ thật. Phần mông của nó khá là kì dị. Xin lỗi mông nhá, ta đang tìm một trò chơi khác cơ ... Tôi bèn ném nó về phía không một bóng người, xa khỏi Ginebia-san. Lần sau chắc tôi chỉ cần nhảy ra là được rồi. Tôi lại một lần nữa nhảy và hạ cánh như vừa nãy. Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi tận dụng [Sakai] để tìm Graunt. Không mất nhiều thời gian cho lắm. Tôi đã tìm thấy nơi khả nghi nhất. “Rõ ràng quá nhỉ. Con rồng này chắc không nói dối đâu” (Makoto) Sa mạc bị chia cắt, bão cát, lớp cát nóng bỏng. Tôi trang bị lớp giáp ma lực và cứ thế phóng thẳng, tôi không còn cảm nhận được Ginebia nữa. Khi tôi đến nơi mà [Sakai] vừa mới phát hiện ra, nó kia rồi. “Có một hình xoắn ốc ở phía cuối con đường ư? Cơn gió đó đang thổi rất mạnh. Mình rất ngạc nhiên khi Ginebia-san vượt qua được cả chỗ này đấy” (Makoto) Tôi bắt đầu thấy đói bụng rồi, nhanh nhanh làm cho xong thôi nào. Tôi tiếp tục lại gần cho đến khi nó ở ngay trước mặt. “Thứ này đang quay với tốc độ khá cao. Mình đã nghĩ nó giống một cơn lốc xoáy ngược chiều, nhưng thực tế còn phức tạp hơn. Nó chỉ có một màu trắng, mình còn chả thể nhìn thấy cái gì bên trong. Đứa nào mà muốn đi qua đây thì sẽ biến thành thịt băm ngay tức khắc” (Makoto) Trong lúc nói thế, tôi tiến thêm bước nữa. "Thứ lỗi cho ta" (Makoto) Tôi đưa cánh tay ma lực vào trong. Xé nát cơn lốc xoáy và cả cái phép thuật đang duy trì nó, tôi đặt chân vào nơi này. ◇◆◇◆◇◆◇◆ "Gì đây?" Tôi đang trải nghiệm một thứ hoàn toàn mới mẻ. Trong hàng ngàn năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Cái biển cát trắng này được gọi là “Sa Triều” hoặc “Thử Thách của Rồng”. Chính tôi đấy. Long thượng đẳng, Grount. Cơ thể của tôi sở hữu thổ và hỏa, nhưng hai sức mạnh này vẫn chưa được dùng với bất cứ kẻ thù nào từ rất lâu rồi. Trong khi ban phước cho những người vượt qua được cái vùng đất toàn cát này, các tinh linh đã giúp tôi quan sát tiến trình tự nhiên của thế giới trong suốt một thời gian dài. Tất cả những công việc còn lại đều do một tay Root lo liệu. Nhưng cô ta cũng là trưởng tộc mà, lại còn lập ra mạo hiểm Hội và sinh sống trong xã hội hân tộc nữa chứ. Công việc tạm thời này đã trở thành cuộc sống của tôi. Trước cả khi tôi kịp nhận ra. À, giờ không phải lúc để nghĩ linh tinh như vậy. Có một người đang phóng xuyên qua vùng biển cát với tốc độ kinh hồn. Những cá nhân đã đi qua cánh cổng bao gồm: cô hiệp sĩ đã được tôi ban phước; ngoài ra còn một người nữa. Cho dù cô hiệp sĩ kia đã cho lời khuyên, tôi vẫn không thể hiểu nổi làm sao cậu ta lại có thể đến đây trong vòng một tiếng được. Cậu ta né tránh các Mamono một cách dễ dàng, thậm chí còn chả thèm gϊếŧ con nào luôn. Cậu ta còn phi qua bẫy của tôi và phá hết chúng. Tốc độ của người đó vẫn không giảm, chứng tỏ cậu ta chưa bị xây xát gì. Cho đến nay, kỷ lục nhanh nhất là 3 ngày. Nếu tính bằng giờ thì sẽ là 72 tiếng. Cậu ta dễ dàng phá vỡ kỉ lục. Nhưng 1 tiếng thì … ảo quá rồi đấy. Từ cánh cổng đến đây sẽ vào khoảng 70 km. Tốc độ của cậu ta là 70km/h, kể cả khi xuyên qua bọn mamono và mấy cái bẫy, băng qua sa mạc mà không cần chỉ đường á? Đ-Đầu tôi chuẩn bị nổ tung rồi đây này. Đừng có đùa. Kẻ này ở một cấp độ hoàn toàn khác so với những người lúc trước. Được thôi, nếu đã thế ... Tôi sẽ dùng tất cả sức mạnh mình có để tập hợp một đống cát lớn, nung nóng lên và để nó xoay tít mù. Đây là bức tường sẽ biến bất cứ ai thành vụn cám, nó sẽ xuyên qua mọi lớp phòng thủ. Ít nhất tôi phải gây khó khăn cho tên này mới được. … À, sẽ không công bằng nếu thử thách trở nên quá khắc nghiệt, vì vậy tôi sẽ tạo ra thêm một cách để hủy bỏ bức tường. Nếu là như này, cậu ta sẽ học được chút gian lao của thử thách. Cả hân tộc lẫn bán nhân đều dùng sức mạnh của mình quá vô tư. Chưa hết, họ vẫn nghĩ mình xứng đáng với thứ sức mạnh đó. Tôi nghĩ cái hệ thống cấp độ mà Root đã tạo ra ở mạo hiểm Hội cũng ẩn chứa nhiều nguy cơ. Sức mạnh là thứ chỉ gặt hái được qua những thử thách, qua sự gian nan. Ban phước lành cho hai người ở thời điểm hiện tại, tôi không nghĩ điều này sẽ xảy ra. Tôi cần phải khiến cậu ta hiểu được điều này, không thì còn đâu cái danh tiếng của tôi nữa đây. “Hmm, mình không thể phủ nhận rằng mình rất muốn gặp mặt người đó” Sự bình tĩnh của tôi biến mất tiêu ngay khi tiếng lầm bầm đó vang vọng. “? !!!!” Thứ gì đó đang xuyên qua bức tường của tôi. “Không thể nào ... một cánh tay ư?! Một khối ma lực. Cậu ta đang định đập tường bằng vũ lực đấy à?!” Cấp độ ma lực quá khác biệt. Khi cậu ta chạm vào bức tường cát, tôi đoán ngay ra được bản chất của người này. Một hân tộc. Nhưng bên ngoài cơ thể cậu ta, một thứ ma lực vô lí đang hiện hữu. Cứ như thể nó được làm từ ma lực của mọi sinh vật sống trên thế giới này. Hai cánh tay của khối ma lực kia đã đấm thủng bức tường. Mọi ý niệm của tôi đang dần tan biến vào cõi hư vô. Vượt qua lượng ma lực của rồng nhưng lại có cơ thể của một hân tộc. Nó rất hiếm, kể cả là với Nữ tu sĩ Lorel. Thế đấy, nó đã phá hủy lòng tự tôn của tôi rồi. Tôi gia cố thêm cho lớp cát. Cái bóng của một người đang từ từ tiến đến, bỗng dừng lại. “Eh?” Giọng của một người đàn ông. Tôi có thể nghe thấy giọng cậu ta ở đây, nhưng cậu ta thì vẫn chưa thể nhận ra tôi. Cậu ta đã nhận ra rằng độ cứng của bức tường đã tăng lên. Có thể tạo ra và duy trì một khối ma lực khổng lồ đến thế. Tất nhiên cậu ta sẽ làm được điều này. Nhưng… “… Cái lỗ bị phá hủy không trở về trạng thái ban đầu. Nguồn sức mạnh … vẫn đang tiếp tục gia tăng. Mình đang chứng kiến cái quái gì thế này?” (Grount) “Cái bẫy cuối cùng phải thế này chứ. Khi quay về sẽ rất phiền phức, tốt nhất là xé nát luôn đi cho rồi ” Miệng vẫn thờ ơ nói như không, người thanh niên mặc chiếc áo khoác đỏ rực điều khiển hai cánh tay đó phá nát toàn bộ khu vực. Là người tạo ra phép này, trước mặt tôi, những mảnh vỡ còn sót lại của nó đang từ từ tan rã. Đống cát nung nóng tốc độ cao chả có tác dụng gì. Lần này thật … khác biệt. Đây không phải là sức mạnh của người muốn đối mặt với thử thách. Không có kẻ thách thức nào như vậy cả. Phải chăng người này đến để bắt tôi quy phục ư, sau từng đấy thời gian? Kể từ lúc Đế quốc Gritonia được thành lập, chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Ginebia đã bị đe dọa nên mới phải chỉ đường cho cậu ta sao? Có thể lắm chứ. Ngay cả đối với Ginebia, cô không thể cản một người như vậy. Không. Tôi nghĩ cả Đế quốc cũng chả có ai ngăn được người này đâu. “…” Tôi nhìn bức tường vỡ tan với đôi mắt căng thẳng. Tôi đợi bên trong cái hang, nơi mình hay ngủ. Mọi việc đã đến nước này, tôi chỉ còn cách gặp mặt cậu ta. Ôi, cái phẩm giá của long thượng đẳng còn đâu nữa. Người đó nhanh chóng xuất hiện. Trang bị của cậu ta ít đến mức đáng kinh ngạc. Thứ duy nhất là một cái túi trông giống như hành lí. Không có vũ khí nào cả. Mặc dù cái áo khoác đỏ kia đã là một bộ giáp rồi. Cậu ta chẳng chuẩn bị cái gì để băng qua sa mạc. Sự hiện diện của một hân tộc. Chắc chắn đây là một hân tộc, nhưng cậu ta khác với người tôi biết. Khác hoàn toàn luôn. “C-Cô là long thượng đẳng Graunt phải không?” "… Đúng vậy. Cậu muốn được tôi ban phước sao” (Grount) “Phước lành ư? Không đâu. Tôi có việc nên mới đến đây. Grount-san, cô là Oba-san của Root, đúng chứ? ”(Makoto) "Root?! Oba-san ?!”(Grount) Người quen của Root à ?! Không, quan trọng hơn! Cậu ta vừa mới nói Oba-san sao?! “Uhm, có thứ mà Root giao phó cho tôi. Anh ta có nói rằng: "Tốt hơn hết là để Oba-san chăm sóc thứ đó, tôi sẽ tin cậu trong việc này" “... Cậu còn nói tận hai lần…” (Grount) “Hah?” Đúng. Không cần phải xác nhận nữa. Cậu ta đã nói hai lần. Cậu trai này đích thị đã nói đến lần thứ hai. “Nếu cậu là người quen của Root, ít nhất thì cậu cũng phải biết rằng tôi không phải người thân của “cô ta” đâu. Sao cậu lại nghĩ các long thượng đẳng có quan hệ với nhau hả? Điều đó thật quá kì lạ đúng không? Nếu nghĩ đến phả hệ. Chưa hết, cậu còn nói tận hai lần!” (Grount) “Eh? Eh?” Đến cả Root cũng mới gọi như thế chỉ đúng một lần. Và cô ta còn tỏ vẻ hối lỗi sau khi làm vậy nữa. "Ta hiểu rồi. Cậu không có ý định xin lỗi đúng không” (Grount) "À, tôi xin lỗi! Thực ra, tôi không biết nhiều về cách cư xử của loài rồng. Root chỉ bảo tôi mang cái này đến cho cô, vậy thôi! Nếu tôi có nói điều khiếm nhã nào... ” Cậu nói khiếm nhã ư. Nói cách khác, cậu ta không hiểu bất lịch sự là như thế nào. Tội lỗi quá. Không cần quan tâm đến việc cậu ta là kẻ thù hay đồng minh nữa. Hãy để ta dạy cho cậu cách ứng xử với một quý cô lớn tuổi!! Root cũng có lỗi trong chuyện này. Cô ta đã gửi một hân tộc lạ mặt đến nơi này. Nếu tôi bị người này gϊếŧ, cô ta sẽ phải bất lực trước cơn ác mộng của công việc chồng chất! Tôi cũng đã nghĩ đến việc trẻ lại, lần này thật là tiện lợi. Thông thường, sẽ có một người được ban phước hỗ trợ tôi tự sát, nhưng lần này thì không phải làm thế nữa. Tôi không quan tâm gì hết. Giờ tôi đang bực mình lắm rồi. Ta đang rất tức giận!! “Vậy thì ta sẽ dạy dỗ cậu về lễ nghi của loài rồng. Đứng thẳng lên ”(Grount) “Thẳng lên ư? Eh? U-Uwaa !!” Tôi gầm lên với cậu trai đang không hiểu tình hình. Phần lớn hân tộc sẽ không thể di chuyển với cái này, nhưng đúng như mong đợi, nó không hiệu quả với cậu ta. Tôi ra khỏi điện thờ. Hơi thở chết chóc làm bốc hơi nguồn nước, hơi thở rực cháy đến tận xương tủy, và lớp vảy rắn chắc nhất của loài rồng. Ba thứ này làm tôi có thể chịu được mọi đòn tấn công. Tôi sẽ cho cậu nếm trải thử thách khó khăn nhất. Dưới ánh mặt trời chói chang, tôi đối mặt với cậu ta. ◇◆◇◆◇◆◇◆ “Nhân tiện, Tomoe-dono, có ổn không khi để Waka-sama đi một mình?” “Anh đang nói đến Graunt hử? Nếu là vậy, không có vấn đề gì. Cái cô đó, ngay cả khi là một con rồng, tính cách của cô ta lại điềm đạm và không thích chiến đấu. Waka cũng khá lịch sự đối với người lạ-ja. Ngài ấy sẽ không dùng đến những từ ngữ khiếm nhã đâu” (Tomoe) Một cặp nam nữ đang đi cùng nhau trên đường phố Đế quốc. Người đàn ông tỏ vẻ lo lắng, nhưng người phụ nữ lại không như vậy. Tomoe và Shiki. Cùng với Raidou, họ đã đến Đế quốc. Tùy tùng của cậu ta. “Nếu vậy thì cũng không sao” (Shiki) “Chuyện đó không quan trọng. Waka chắc sẽ trở lại vào tối nay thôi. Hãy tiếp tục cuộc khảo sát của chúng ta nào, Shiki” (Tomoe) “Tomoe-dono, có vẻ tâm trạng của cô đang rất tốt, từ hôm qua đến giờ rồi” (Shiki) Shiki trao đổi với Tomoe, người đang thể hiện sự tâm huyết. “Hmph, anh đoán được rồi sao. Waka đã làm một điều thật dễ chịu-ja yo” (Tomoe) “Waka-sama sao? Có phải cái lúc ngài ấy trò chuyện với anh hùng tối qua không” (Shiki) “Ừ, đúng đấy-ja” (Tomoe) “Anh hùng Gritonia, Iwahashi Tomoki. Căn bệnh quyến rũ đang hoành hành khắp Đế quốc, tạm bỏ qua khả năng của người đó, có vẻ tính cách cậu ta đang có vấn đề” (Shiki) “Waka đã mắng hắn ta-ja na. Mắng đấy” (Tomoe) "Ngài ấy… không kể chi tiết đó chứ?" (Shiki) “Tôi vẫn có thể đoán được. Ngài ấy làm tốt lắm” (Tomoe) "Vậy sao. Thế thì Tomoe-dono, từ giờ trở đi… ”(Shiki) “Umu, Waka cũng có nói về bầu không khí của Đế quốc, nhưng anh hiểu mà, đúng không?” (Tomoe) Đôi mắt của Tomoe dần khép lại. "Tất nhiên. Tình hình phát triển súng ống, chi tiết về các thành tựu mà anh hùng đã đạt được. Chúng ta sẽ đi thu thập thông tin, chừng nào thời gian còn cho phép” (Shiki) Shiki nở một nụ cười. “Vậy thì chúng ta sẽ tách nhau ra. Trước tiên phải cắt đuôi mấy kẻ đang bám theo cái đã. Shiki, đừng có quên thời gian và địa điểm đã hẹn đấy” (Tomoe) “Thực ra tôi cũng có hứng thú với đồ ăn của Đế quốc. Nhưng tôi sẽ không đến muộn đâu” (Shiki) "Tôi không nghĩ chúng sẽ bì được với Asora" (Tomoe) “Mặc dù vậy, nó có thể sẽ gợi thêm những ý tưởng mới mẻ. Tôi nghĩ vậy đấy” (Shiki) “Thế thì” (Tomoe) "Hẹn gặp lại" (Shiki) Chỉ sau một cái chớp mắt, hình bóng của cả hai biến mất khỏi tầm mắt của những kẻ đang bám đuôi từ trong bóng tối. --------END CHAP---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]