Chương trước
Chương sau
Chương 170: Dù Những Vị Thần Đã Ghé Qua, Sự Yên Bình Vẫn Còn Khá Xa?
“Kuhahaha! Ta hiểu rồi, vậy ra đây là số phận của quỷ tướng-kun!“(Susanoo)
Susanoo-sama cười vang trước cảnh tượng này.
Đến bây giờ thì có vẻ ngài ấy đang rất hài lòng với bữa tiệc.
Con rồng đang bị Susanoo-sama nắm chặt, nó đang nhìn chằm chằm anh ta với đôi mắt mở to, như thể vừa bị giật mình bởi giọng nói to lớn đó.
Đúng vậy, đây chính là những gì còn lại của quỷ tướng Reft-san.
Với phần tâm trí đã quay trở về lúc mới sinh, hắn đã trở thành một con rồng bé bỏng vô cùng dễ thương.
Hắn chỉ dễ thương ở vẻ bề ngoài thôi; và sẽ rất khó để tôi trao trả tên này lại khi nói chuyện với Quỷ vương đây.
Thật ra tôi đang tự hỏi mình nên làm gì.
Khi nghe nói hắn chính là một tướng quỷ, tôi theo phản xạ liền ra lệnh cho Tomoe trao trả ngay lập tức, nhưng sau khi suy đi tính lại, tôi nhận ra rằng sẽ khá bất tiện nếu trả hắn lại trong tình trạng đó.
Tại sao một trong bốn tướng quỷ lại đi đóng quân ở đất nước xa xôi như Kaleneon nhỉ?
Có phải thời điểm mà tôi quyết định phương thức giải quyết vấn đề là quá muộn không?
Chuyện là như vậy sao?
“Sức mạnh của anh ta đã bị hấp thụ hoàn toàn, và giờ người này trông giống như một loại thú cưng đấy nhỉ, phải không?” (Susanoo)
“Tôi chắc chắn đối với Makoto-dono thì đây không phải chuyện đáng cười đâu; ngài cũng hiểu rằng mình không nên cười trong tình huống này, đúng chứ? “(Daikokuten)
Daikokuten-sama nói hộ tôi.
Ông ấy tốt bụng, nhưng đồng thời cũng khá đáng sợ đấy nhỉ?
Lúc trước tôi có hỏi về Yata-Garasu và ông ấy đã nói một điều thật là thái quá.
Tôi nghe nói nó là một hiện thân của mặt trời và sẽ thiêu rụi đôi mắt của những người không xứng đáng để được nhìn, vì vậy tôi đã hỏi ông ấy về điều này.
Và sau đó.
“Nếu một thứ được tạo ra để chống đỡ mặt trời, nó sẽ trở nên rất nóng phải không? Ta cho rằng nó sẽ tóm lấy và thiêu đốt chúng một cách vô thức mà thôi ”
Đó là những gì tôi vừa được nghe.
Nó hoàn toàn khác biệt.
Ông ấy nói: "tóm lấy và thiêu đốt" là có nghĩa gì nhỉ.
Chắc khuôn mặt của tôi đang biểu lộ sự bối rối khi Daikokuten-sama nhắc đến một điều tương tự.
Ông ấy nói "Nó giống như nắm lấy và dập tắt một điếu xì gà vậy".
Tôi càng ngày càng trở nên băn khoăn vì không biết mình nên trả lời như thế nào nữa.
Đó là tất cả sao?
“Cậu định vượt qua tình huống này bằng cách nào đây?” (Athena)
Athena-sama hỏi tôi với một sự quan tâm.
Ấn tượng của tôi về cô ấy là một vị nữ thần rất nghiêm túc, nhưng giờ cổ lại giống loại người sẽ trở nên đầy sức sống khi có ít rượu trong người.
Có vẻ họ đã thích loại rượu Nhật Bản này rồi.
Susanoo-sama cũng có lời khen ngợi; có vẻ chúng tôi đã chế tạo thành công sản phẩm này.
Họ cũng đã thừa nhận độ ngon của nó.
Ba người này dường như rất thích rượu Nhật Bản.
Tomoe có vẻ đang vui về chuyện này đến mức kì lạ.
“... Tôi đang nghĩ đến việc phục hồi càng nhiều càng tốt cái đã, chờ đợi thời cơ và sau đó thả lỏng cho phần lãnh thổ của quỷ tộc” (Makoto)
“Một kế hoạch đề cao sự kiên nhẫn! Này, Athena! Vì cô không có món quà nào dành cho Makoto, cô nên làm việc ở đây! “(Susanoo)
Susanoo-sama đang đưa ra một thứ yêu cầu vô lý.
Bạn biết đấy, tôi không thực sự mong đợi bất cứ điều gì từ Athena-sama, cũng như là Susanoo-sama hay Daikokuten-sama đâu.
Và họ đã nói rằng sẽ giúp tôi che giấu nơi này khỏi mụ bọ, điều đó còn hơn cả đủ rồi.
Đợi đã, anh ta nói quà sao?
Mặc dù tôi nhớ là mình chưa nhận được cái gì từ Susanoo-sama hay Daikokuten-sama cả.
Họ không có ý định để lại cho tôi con Yata-Garasu kia đấy chứ?
Nếu họ cho tôi một thứ to đến vậy, tôi sẽ gặp rắc rối mất.
“Tôi ư?” (Athena)
“Đúng thế! Nếu cô khôi phục lại cơ thể của cậu ta một cách thích hợp, và sau đó, cô biết đấy, xóa đi một tháng kí ức của cậu ta, sẽ chẳng có vấn đề gì cả, đúng không? “(Susanoo)
Ngài nói nghe thật đơn giản quá đấy.
Đằng nào thì tôi cũng đã chuẩn bị cho một trận chiến toàn lực rồi, vì khi Shiki chưa thể phục hồi nhanh chóng được.
Liệu một vị thần có thể chữa lành nhanh cho anh ta không?
“... Mặc dù tôi đã uống rượu, đó chỉ một vấn đề đơn giản mà thôi. Mmm, nếu tôi muốn tặng cậu ấy một món quà, có lẽ tốt nhất là để cậu ta hoàn toàn vâng lời mình và nhận lấy sự bảo hộ thần thánh của tôi“(Athena)
Điều đó cũng có thể ...
“Nghe tuyệt đấy, làm đi, cứ làm vậy đi!” (Susanoo)
Đừng có đổ thêm dầu vào lửa!
... Ý tôi là, xin đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Ngoài ra, thật xấu hổ khi được gọi là “Makoto-kun”, vì vậy xin ngài hãy bỏ phần kính ngữ đi, Athena-sama.
“Cô đã nhận ra rằng, đối với chúng ta, đây là một vùng đất ngoại quốc, đúng chứ? Nếu gây ra quá nhiều rắc rối ở đây, chúng ta sẽ chả khác gì cô gái đó “(Daikokuten)
“... Ông nói đúng” (Athena)
“Như Susanoo đã nói, nếu cô khôi phục cơ thể và xóa đi ký ức của cậu ta, sẽ không có vấn đề gì đâu. Một vài nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong tâm trí cậu ấy có thể sẽ vẫn còn đó, nhưng không cần phải xóa hết chúng làm gì. Susanoo, cậu thậm chí còn không say, cậu không nên khuyến khích jou-chan như thế chứ“(Daikokuten)
“... Tch. Nó đang chuẩn bị trở nên thú vị mà“(Susanoo)
“Err, Susanoo-sama. Về món quà này, tôi không thực sự ... “(Makoto)
"Ta hiểu rồi! Cậu đang rất mong chờ nó hả, Makoto! Đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ làm cậu ngạc nhiên!“(Susanoo)
Susanoo-sama không say đâu đúng không ?!
Có phải anh ta đang cố tạo ra một trò đùa không buồn cười chút nào với cái ngoại hình đó sao?!
Tôi chắc chắn không biết ơn về việc mình sắp chết vì bị đưa sức mạnh của thần linh vào cơ thể đâu đấy?!
Tuy nhiên.
Cả Susanoo-sama và Daikokuten-sama đều không nói đến bất kỳ chi tiết nào về bản chất của món quà này.
Có lẽ đó là bởi các khách mời danh dự, ba vị thần, đang đập cốc xuống bàn, nhưng bữa tiệc tối nay đã kết thúc khá là tốt đẹp.
Tôi rất vui vì họ thích các hoạt động lễ hội và thức ăn ở đây.
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất tối nay là màn ảo thuật của Athena-sama khi cô sử dụng quỷ tướng Reft-kun.
“Chữa lành đi!” Athena-sama hét lên bằng một giọng nói mạnh mẽ.
Reft-kun lớn lên thành một con rồng to lớn, oai nghiêm, nó làm tôi nhớ đến Naga trong thần thoại Hindu.
Điều này có một tác động đáng ngạc nhiên.
Cả căn phòng bỗng bật cười.
Cô gọi đây là một ... trò ảo thuật sao?
Tâm trí của Reft-kun vẫn đang trong trạng thái hồi phục, vì vậy những trò hề với hắn ta rất phổ biến đối với những người say xỉn.
Athena-sama đang rất rạng rỡ.
Susanoo-sama cố gắng đối đầu với cô ấy.
Daikokuten-sama ngăn anh ta lại.
Vì lý do nào đó, một cuộc thi karaoke đã bắt đầu.
Mấy cái bánh bay khắp căn phòng.
... Thực sự rất tuyệt vời, phải không nhỉ?
Tôi không định uống nhiều, nhưng đầu tôi vẫn quay cuồng vào cuối đêm nay.
Cuối cùng tôi đã được hộ tống về phòng bởi các vị thần một cách đáng xấu hổ.
Bữa tiệc bất thường này vẫn tiếp tục cho đến sáng, nhờ có những tình nguyện viên đã làm việc cả đêm.
◇◆◇◆◇◆◇◆

Tôi tự hỏi chính mình.
Trong khi cơ thể đang không còn chút sức lực nào cả, tôi nghi vấn bản thân.
Mặt đất mát thật. Đợi đã, không phải chuyện đó.
Đây là tất cả của tôi sao?
Liệu đây có phải lựa chọn đúng đắn không đây?
...
Tôi chắc chuyện đó còn không đáng để nghĩ ngợi nữa.
Tôi đang nằm trên mặt đất thế này.
Tôi thậm chí còn không thể cử động một ngón tay.
Chuyện là vầy đấy.
Vậy thì việc chọn một nữ doanh nhân như Athena-sama để làm đối thủ là sai lầm à?
Tôi có nên chọn Susanoo-sama hoặc Daikokuten-sama không?
Điều đó thậm chí còn không buồn cười đâu.
Tôi hối hận rằng mình chỉ có thể làm được “nhiêu đây” mà thôi.
Tôi không thể chọn ai khác ngoài cô ấy cả.
Cây Yumi Azusa mà các người lùn tạo ra cho tôi và những mũi tên vô danh đang lăn trên mặt đất, ngay trước mắt tôi.
Chúng vẫn chưa bị hư hại gì.
Đúng như được mong đợi từ các nghệ nhân hàng đầu; sản phẩm của họ ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Tôi thật thảm hại phải không.
Chỉ tôi thôi.
Tôi bại trận và không thể cử động được.
“Makoto, hãy nhờ Athena huấn luyện cậu đi” (Susanoo)
Susanoo-sama đưa ra đề nghị này ngay sau bữa sáng; tất nhiên tôi đã trả lời: "Xin hãy tha cho tôi đi mà".
Lý do thứ nhất là vì đối thủ của tôi sẽ là một vị thần, nói cách khác, một nữ thần.
“Thế thì cậu có muốn chọn ta hay ông già Daikoku kia không? Nếu chúng ta phạm sai lầm trong lúc sử dụng sức mạnh thì cậu sẽ phải đối mặt với bài học thực nghiệm: chống lại sự hủy diệt đấy”
Vì anh ta đã nói với biểu cảm nghiêm túc, tôi buộc phải đối mặt với Athena-sama.
Và kết quả là như bạn thấy đấy.
Tomoe, Mio và Shiki đã quan sát ngay từ đầu, có lúc Mio trông như muốn can thiệp, nhưng hai người kia đã ngăn cô ấy lại.
Khi tôi nghĩ về việc đó, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này mà tôi kiệt quệ đến mức không có đủ sức để cử động dù chỉ là một ngón tay.
Tôi theo đuổi cảm giác này và thậm chí còn “tuyệt vọng” vì nó, nhưng tôi quyết định không nghĩ về chuyện này nữa.
Tôi vẫn chưa biết nếu cơ thể mình đạt đến giới hạn thì sẽ như thế nào, vì thế đây là một việc có ích cho bản thân tôi.
Niềm an ủi duy nhất là tôi đã cố nói: “cảm ơn rất nhiều” trước khi ngất đi.
Nữ thần Athena, vị thần chiến tranh, Athena.
Sức mạnh của cô ấy đúng với cái tên đó.
Cô ấy mạnh đến kinh dị.
Tôi nghi ngờ đó không phải hình dạng thật của cô ấy đâu, và thứ kia còn không phải một trang bị phù hợp. Tôi thậm chí còn không chắc là mình đã làm cổ phải đánh nghiêm túc hay chưa.
Nếu nghiêm túc, cô ấy sẽ mặc một bộ chiến phục đúng không? Giống như những bức tượng tạc về Athena ấy.
Tôi không thể nào chống lại nhân viên văn phòng Athena-sama.
Thật ra tôi đã bất cẩn vì vẻ ngoài của cô ấy. Việc tôi bắt đầu có một cảm giác vô căn cứ về mụ bọ đó cũng là chính xác.
Tuy nhiên, sự không phòng bị của tôi khi nghĩ cô ấy là một “phụ nữ” đã biến mất ngay trong đòn đánh đầu tiên.
Cây giáo không xuyên qua cơ thể tôi, nhưng nó đã phá vỡ lớp giáp ma lực, và tôi chỉ suýt soát tránh được thứ đó.
Ngay cả khi tôi đã dùng mức độ tối đa của giáp ma lực ngay từ đầu, bởi đối thủ là một nữ thần.
Đó chỉ là khởi đầu của trận chiến.
Với một tay cầm kích, cô ấy triệu hồi ra nhiều ngọn giáo khác để tấn công trong phạm vi tầm trung lẫn tầm xa.
Họ bảo tôi có thể sử dụng tất cả các loại phép thuật mà mình đã học được từ thế giới này, cây cung và lớp giáp ma lực cũng được luôn.
Vào cuối trận chiến, tôi đã trở nên tuyệt vọng vì không còn một chút ma lực nào nữa, tôi còn cởi bộ trang phục trên người và tháo hết nhẫn để đổi lấy sức mạnh trăm phát trăm trúng.
Athena-sama không cần phải tuân theo kế hoạch của tôi, nhưng cô ấy vẫn làm thế.
Chưa hết, kết cục của tôi là sự thất bại hoàn toàn.
Không phải gần, mà là thua hoàn toàn luôn ấy.
Xét cho cùng, dù rằng cô ấy đang thở hổn hển, Athena-sama nhanh chóng sửa lại bộ đồ bị rách vài chỗ của mình và hiện đang nói chuyện bình thường với Susanoo-sama và mấy người khác.
Một sự khác biệt rất lớn so với tôi, người không thể di chuyển tí nào cả.
Hầu hết các đòn tấn công của tôi đều bị chặn lại bởi tấm khiên to tròn của Athena.
Cái khiên đó trôi nổi trên trời, đôi khi nó còn thay đổi hình dạng và nhân lên nhiều cái như thế nữa.
Tôi đã hét lên vô số lần rằng điều này thật quá đỗi vô lí và không công bằng.
Tôi đã bắt đầu hiểu được một chút cảm giác của những kẻ thù từng đối đầu với mình trước đây.
Mặc dù vậy, tôi đã thực hiện được vài đòn đánh khá ổn, nhưng cô ấy lại dùng tay để phòng thủ và xóa bỏ chúng. Tóm lại là nó không hiệu quả.
“…Chà, việc dùng hết sức mạnh vào phút cuối là một thất bại, nhưng dù sao thì cậu cũng đã làm tốt tổng thể rồi, Makoto. Thật ra, cậu còn trụ được lâu hơn ta tưởng đấy. Cho đến một vài thời điểm trong suốt trận đấu, ta nghĩ rằng với cậu thì chuyện này không cần thiết cho lắm“(Susanoo)
Đó là Susanoo-sama.
Hưởng mắt về nơi giọng nói phát ra, tôi thấy ba người tùy tùng đang chạy đến chỗ mình.
Tôi vui vì những người quan sát chỉ có họ và mấy vị thần đó.
Trạng thái này của tôi thật thảm hại nếu để cho mọi người tại Asora chứng kiến.
Haha, ít nhất tôi không phải bận tâm đến chuyện đó nữa.
"Thật kinh ngạc. Không ngờ cậu có thể kiên trì đến vậy. Vì ít phải gặp những trận đấu khó khăn, lúc đầu cậu vẫn còn bất cẩn. Ban nãy ta có hơi thất vọng đấy, cứ tưởng cậu sẽ dễ dàng bị đánh bại, nhưng giờ ta đã yên tâm hơn rồi“(Daikokuten)
Susanoo-sama và Daikokuten-sama đều là những con quái vật mà.
Tôi cảm thấy một sự nghiêm khắc từ họ, giống như thầy dạy bắn cung của tôi.
“Đúng thế, nhưng cậu cũng đã chiến đấu dũng cảm lắm đó, Makoto-kun. Giờ ta sẽ giúp cậu đứng lên nhé“(Athena)
Có lẽ tôi vẫn còn hơi rượu trong người từ tối qua, nhưng Athena-sama, vị thần thêm -kun vào sau tên tôi là người tốt bụng nhất trong số họ.
“Không cần đâu, Athena-sama. Điều đó không cần thiết cho lắm. Đã lâu rồi tôi chưa được cảm thấy thế này, vì vậy tôi muốn nằm ở đây thêm một lúc nữa“(Makoto)
Khi tôi còn ở trái đất, tôi ngay lập tức bị như vậy sau khi tập luyện, sự mệt mỏi này khiến tôi không thể làm gì nữa cả.
Từ khi đến đây, tôi vẫn chưa được cảm thấy nó dù chỉ là một lần.
Đây là thứ cảm giác cần thiết, nó luôn giúp tôi tin tưởng rằng mình sẽ có thể tiến xa hơn trong tương lai.
Vì vậy, tôi muốn được đắm mình trong cảm giác này thêm nữa.
“Makoto, đây là một vị thần đấy. Có những thứ mà cậu sẽ không biết cho đến khi gặp một người như vậy đâu, đúng chứ? “(Susanoo)
“... Vâng” (Makoto)
“Nếu đến một lúc nào đó cậu phải đối đầu với Nữ thần, kinh nghiệm này sẽ trở nên có ích” (Susanoo)
“Vâng” (Makoto)
Tôi không thể hỏi điều họ đã làm với mụ bọ.
Tuy nhiên.
Ít nhất họ vẫn chưa tiêu diệt mụ ta.
“Để phạt, chúng ta đã đặt ra vài hạn chế đối với Nữ thần, bao gồm cả việc giảm thiểu mức độ mà cô ả có thể can thiệp đến thế giới và cả quyền kiểm soát của cô ta luôn. Mặc dù chúng chỉ là những biện pháp đơn giản mà chúng ta thực hiện khi Aniki bước vào giai đoạn hồi phục đầu tiên “(Susanoo)
“Vậy Tsukuyomi-sama sẽ sớm hồi phục hoàn toàn ư? Tôi thật yên tâm khi nghe được điều đó“(Makoto)
Nếu điều đó trở thành sự thật.
Tôi muốn gặp lại ngài ấy một lần trong phần đời còn lại của mình.
"Cảm ơn. Aniki cũng sẽ vui lắm đấy. Dù sao thì, chúng ta đã thiết lập các loại công cụ theo dõi để ngăn cô ta tiếp tục phá vỡ những hạn chế một lần nữa“(Susanoo)
“Nếu muốn kỷ luật, ta có thể đưa cho cô ta một cái vòng cổ. Cô ta sẽ không quá vui mừng vì việc này, đây là điều dễ hiểu, vì thế ta đã thay bằng một cái vòng ngọc. Khi cố gắng đeo chiếc vòng gai góc trước đó cho cô ả, ta đã nói chuyện với hai người này. Ta nói với họ rằng đàn ông phải luôn luôn nhẹ nhàng đối với phụ nữ”(Athena)
Athena-sama, cô đang làm tôi sợ đấy.
“Chúng ta chỉ mới quyết định bỏ cái thiết kế đó đi trong trường hợp này thôi. Ừ thì ta hiểu những gì cô muốn nói. Chắc cậu cũng đã nhận ra rằng chúng ta chưa bao giờ gọi Nữ thần bằng tên cả, nhưng chúng ta cũng cần phải xem xét rất nhiều về chuyện này. Nếu bỏ qua sự thật này, chúng ta sẽ không khác gì cô ả đó đâu“(Daikokuten)
Đúng như tôi nghĩ, họ đang cố ý không nói ra tên của mụ bọ.
Mặc dù tôi cũng đã hiểu được đại khái tình huống này.
Nói cách khác, mụ bọ đó có thể là một Nữ thần tôi biết.
Tôi có thể nghĩ đến một vài ứng cử viên sáng giá, nhưng đó là ai được nhỉ?
“Cô ta vẫn nắm giữ sức mạnh của một vị thần. Lúc này thì cậu không thể làm gì về chuyện đó cả, nhưng ta có một lời báo trước thế này. Nếu cậu công khai trở thành kẻ thù của hân tộc, hành động của Nữ thần sẽ nhắm trực tiếp vào cậu đó,  Makoto-dono “(Daikokuten)
“... Vâng” (Makoto)
“Nếu đến sớm hơn, chúng ta đã có thể xử lí mọi thứ trước khi lời hứa đó được thực hiện. Nhưng chúng ta cũng sẽ không để mọi thứ kết thúc như thế đâu. Ít nhất, ta sẽ cho Makoto một lượng kinh nghiệm nhất định để đối đầu với thần linh. Nếu phải lựa chọn giữa cậu, người đã nhận được sức mạnh thần thánh từ Aniki và cô Nữ thần bất tuân đó, cậu là người dễ thương hơn “(Susanoo)
“Cảm ơn ngài ... rất nhiều” (Makoto)
“Ừ. Hãy nhớ rằng, không được sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Phương pháp giữ bình tĩnh của cậu ở giữa trận chiến là điều rất tốt đấy. Hãy chắc rằng cậu luôn có thể sử dụng cái đó. Đừng sợ hãi việc tăng cường ma lực của bản thân, cứ giương cây cung đó lên. Nếu làm được việc này, cậu sẽ ổn thôi. Và nếu thời điểm đến, đừng bao giờ phá vỡ cái vòng cổ. Nó sẽ không bị hỏng một cách dễ dàng đâu, nhưng nếu thiết bị giám sát đó biến mất, con ngốc đó có thể sẽ cố xóa sổ cậu bằng mọi cách đấy“(Susanoo)
“Đúng vậy đấy, cậu không cần phải tự ti vì trận đấu lúc nãy nữa đâu” (Athena)
“Mmm” (Daikokuten)
Vậy ra khả năng chiến đấu của tôi đáng được các vị thần khen ngợi huh.
Haha, tôi nhẹ lòng hơn chút rồi.
Tôi không muốn một tương lai mà mình phải bất lực trước mụ Nữ thần đó.
Tôi sẽ có được lợi thế miễn sao vòng cổ của mụ ta không bị hỏng.
Đó là thông tin mà tôi rất vui được biết.
Chắc mụ ta không thể tự cởi bỏ nó được.
Nếu mụ ta có thể làm vậy, chức năng giám sát của công cụ đó sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng với kinh nghiệm lần này.
Tôi nghĩ mình có thể sẽ kiệt sức một lần nữa.
Tôi vẫn còn những hình ảnh đó trong đầu đây này.
“Giờ thì. Chúng ta sẽ quay về ngay bây giờ đây. Hãy bảo tùy tùng của mình chữa trị cho đúng cách nhé“(Susanoo)
“Makoto-dono, cậu phải tập bắn cung mỗi ngày đấy. Hãy nhanh khám phá ra món quà của Susanoo và bản thân ta nào“(Daikokuten)
“Ta không chắc chúng ta sẽ gặp lại trong suốt phần đời của cậu đâu. Một ngày nào đó, khi cuộc sống của cậu kết thúc, chúng ta sẽ chào đón cậu với vòng tay rộng mở”(Athena)
Điều này thật bất ngờ.
Sự xuất hiện của họ cũng bất ngờ chẳng kém, vì vậy tôi cũng không quá ngạc nhiên nữa.
“Vậy thì. Xin hãy nói lại với Tsukuyomi-sama. Rằng tôi bằng cách nào đó đã có thể sống sót nhờ vào sức mạnh từ ngài ấy “(Makoto)
“... Ừ, ta chắc chắn sẽ nói với Aniki điều đó. Khoảng thời gian vừa qua thật sự rất vui. À đúng rồi, Aneki của ta thích Yata-Garasu, nên ta không thể đưa nó cho cậu được. Cô ấy là một nữ thần mặt trời hiếm hoi và đồng thời là một vị thần rất quan trọng, vì vậy làm cổ tức giận là điều không tốt đâu“(Susanoo)
Aneki.
À, Amaterasu-sama.
Ngài ấy hoàn toàn không ở trong tâm trí tôi, nhưng ngay cả khi có nhớ đi chăng nữa, tôi không có đủ hiểu biết để đưa ra bất kì giả thuyết nào về người đó.
Cuộc chiến của tôi với Athena-sama khá hợp lý, nhưng có lẽ anh ta đang cố nói rằng tôi đã chiến đấu rất cừ.
Chà, ý tôi là.
Ngài ấy sẽ vui mừng hơn nếu anh ta mang Yata-Garasu-san trở lại, vì vậy tôi không còn chuyện gì để nói thêm nữa.
“Waka!”
“Waka-sama!”
“Waka-sama!”
Vẫy tay với tôi, các vị thần biến mất.
Ngay sau khi ba người đó đi khỏi, những người tùy tùng lao đến đây, họ gọi tên tôi.
“Đừng lo lắng về việc chăm sóc cho tôi. Xin lỗi vì đã trở nên ích kỷ. Hôm nay hãy cứ để tôi nằm đây đi. Nói với mọi người ở Rotsgard một lý do chính đáng“(Makoto)
Tôi cố gắng chống lại sự mệt mỏi đang kéo mình vào một giấc ngủ sâu.
Các vị thần cũng không còn ở đây nữa.
Phù.
Ý thức của tôi phai nhạt nhanh chóng.
Tất cả những thứ này đều thật hoài niệm mà.
Chết tiệt.
Nếu một ngày nào đó tôi phải đập nữ thần.
Khi ngày đó đến, tôi chắc chắn sẽ vùng lên và hạ gục mụ ta.
Tôi không muốn một trận chiến suýt soát như ban nãy nữa.
Mụ cứ ... xem đi... ta chắc chắn sẽ ... áp đảo mụ …
◇◆◇◆◇◆◇◆
“Giờ thì. Athena-chan, cô đau ở đâu vậy ~? “(Susanoo)
“Đây là hành vi quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, tôi sẽ nói với Kushinada-sama” (Athena)
“Điều đầu tiên cô muốn làm là đe dọa sẽ nói với vợ tôi à!” (Susanoo)
“Ngừng việc đùa giỡn lại đi. Này, Athena-jou-chan. Cô thực sự không thể cảm thấy cánh tay trái mình đã sử dụng để phòng thủ phải không? “(Daikokuten)
“... Tôi cũng không còn cảm nhận được tay phải của mình nữa rồi” (Athena)
“Makoto-kun bắt đầu gây ra nhiều áp lực cho cô đúng không? Chúng tôi không thể ngừng cười được và tự hỏi rằng khi nào cô sẽ phải dùng đến chiến phục của mình đây“(Susanoo)
“... Một con người, không, một hân tộc bị sửa đổi bởi cô ta có khả năng làm thế sao?” (Athena)
Athena khoanh tay lại với một tư thế cương trực.
Daikokuten gõ nhẹ cái vồ nhỏ của mình vào chân cô.
“Này” (Daikokuten)
“Hyauh!” (Athena)
Athena ngã bệt xuống đất.
Đúng như mong đợi từ Shiva - không; đúng như dự đoán, Athena đã giả mạo tình trạng của mình nãy giờ.
“Lấy ý tưởng từ bộ giáp ma thuật của Makoto và sử dụng ma lực của riêng mình để trực tiếp điều khiển cơ thể là một thành tích đáng kể đấy. Cô đã kiểm soát mình như một con rối phải không?”(Daikokuten)
“Cô đã sử dụng nó để kiểm soát dòng chảy của trận chiến và khiến nó nằm ngoài tầm với của Makoto-kun nhỉ? Sau đó, cậu ta đã mất tập trung và thực hiện một nước cờ xấu là liên tục dùng đến các đòn đánh vật lí, từ đó đánh bại chính mình. Đúng như mong đợi, Athena, cô đang thể hiện sự khôn khéo từ nhiều năm kinh nghiệm của bản thân! “(Susanoo)
"Tôi vẫn còn trẻ! Tôi không muốn tuổi của mình bị nhắc đến bởi mấy người! “(Athena)
『Wahahaha!』
Các vị thần đang cưỡi Yata-Garasu, trên đường trở về thế giới hiện hữu đất nước Nhật Bản, nơi Makoto từng sinh sống.
Chủ đề trò chuyện giữa họ là cuộc chiến giữa Makoto và Athena.
“Chà, nếu cậu ấy mạnh như vậy. Tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nếu cậu ta đối đầu với nữ thần đâu“(Susanoo)
“Tôi đã tính đến tất cả các khả năng mà vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu ta khá ấn tượng đấy“(Daikokuten)
“Thật lòng mà nói, tôi thừa nhận rằng mình đã bị áp đảo. Cậu trai đó đã vượt quá khả năng của một con người rồi“(Athena)
“Nói gì thì nói, cậu ta là một hân tộc, đã có hai con người trong thế giới đó rồi. Chắc bởi nó sẽ giúp ích cho việc định hình một tương lai khi nữ thần đạt đến giới hạn của cô ta, nhưng sự kết hợp giữa con người và Makoto là một điều phi thường“(Susanoo)
“Nó giống như búa và đục, đúng chứ. Nếu con người kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng của cậu ta dù chỉ một chút, Makoto sẽ chấp nhận và mở nó ra. Vứt bỏ hết vô số thế giới song song bị mở rộng bởi hai con người thật sự là một việc rắc rối. Sự thay đổi tiến trình của Makoto cũng không thể tạo nên thứ gì nhỏ nhoi cả“(Daikokuten)
“Việc dọn dẹp sau công việc vứt bỏ đó. Ông nói với Makoto rằng mình đã tặng cậu ấy một một món quà, nhưng ông lại đang dự định để Makoto tự mình làm điều đó, phải không hả, ông già? Ông không định thưởng cho cậu ta vì phải làm một thứ phiền phức như thế sao? “(Susanoo)
"Hohoho. Thật tốt khi có người sẵn sàng trải qua khó khăn trong khi đang còn trẻ. Jou-chan nói rằng chúng ta sẽ không gặp lại, nhưng tôi tự hỏi. Tôi có thể thấy chúng ta sẽ gặp lại nhau“(Daikokuten)
“... Ông có muốn cược không?” (Susanoo)
"Tất nhiên. Jou-chan sẽ không gặp lại cậu ấy, nhưng tôi sẽ làm vậy. Còn cậu thì sao, Susanoo? “(Daikokuten)
“Tôi đoán mình cũng sẽ gặp cậu ta. Cậu ấy là một chiếc hộp báu của sự bất ngờ, tôi có cảm giác Makoto sẽ làm những điều không thể trở nên có thể“(Susanoo)
“Đợi đã, tôi đã nói là mình sẽ đặt cược đâu hả!?” (Athena)
“Này này, Athena-sama vĩ đại không tự tin vào những lời cô ấy nói với người khác hay sao thế? Nói những điều mơ hồ như vậy, cô muốn trở nên giống Nữ thần đó à? “(Susanoo)
“Ugu ...” (Athena)
“Đừng lo, đây không phải là một vụ cá cược quan trọng đâu. Nó chỉ để cho vui, cho vui thôi! Đừng lo lắng làm gì!“(Susanoo)
Susanoo vỗ nhẹ vào lưng Athena.
Athena rêи ɾỉ với vẻ mặt bất đồng.
“Tôi muốn hỏi thêm hai thứ nữa có được không vậy, jou-chan?” (Daikokuten)
“Gì thế?” (Athena)
“Đầu tiên là về sức mạnh của Makoto. Những thay đổi nào trong người Makoto đã xảy ra bởi sức mạnh của Tsukuyomi-dono vậy? “(Daikokuten)
“Cái đó ...” (Athena)
“Đừng giấu diếm nữa có được không? Tôi biết rằng cô đang quan tâm đến nó và lúc nãy cô đã cố để cảm thấy chúng từ chính Makoto. Đó là lý do tôi để cô đối đầu với cậu ấy“(Susanoo)
“... Lúc này cậu ta rất láu cá, nhưng chắc ông cũng đã đoán ra rồi” (Athena)
“Đúng như tôi nghĩ, cô đang muốn nói về cái nơi Asora đó sao?” (Susanoo)
"Đúng thế. Thứ đã khởi đầu nó là vì cái khế ước với một người có thể thao túng không gian, nhưng có vẻ cậu ta đã dùng một lượng lớn sức mạnh thần thánh để mở rộng không gian nhỏ bé đó thành cả một thế giới khác. Phần sức mạnh đáng ra phải dùng để tăng kĩ năng cho cậu ấy đã bị dùng sạch vào việc đó rồi. Nói cách khác, cậu ta đang kết nối với cái thế giới đó“(Athena)
"Vậy thì cô đang muốn nói rằng phần sức mạnh của Aniki chỉ thể hiện ở cái khả năng can thiệp kì lạ đó thôi sao? Kĩ năng đó vẫn chưa hoàn thiện. Tên nó là Sakai hay gì gì đấy đúng không? Sự tinh tế là thứ duy nhất thể hiện phong cách giống Aniki của nó“(Susanoo)
“Dù cậu ta đã tồn tại bao lâu đi nữa, tôi chưa bao giờ nghe nói sức mạnh của thần mặt trăng lại có khả năng sáng tạo. Đây có thể là một ví dụ mới chứng thực cho sự tương tác giữa người phàm và thần linh“(Daikokuten)
“Tôi đoán rằng nơi đó trở nên giống Nhật Bản là kết quả từ nỗi nhớ quê hương của cậu ấy. Thực sự sẽ rất nan giải nếu Nữ thần tìm thấy nơi đó, nhưng ... “(Susanoo)
Susanoo nhớ lại sự kinh ngạc của mình khi nhìn thấy thế giới của Makoto giống Nhật Bản đến mức nào.
“Đây sẽ là một ảnh hưởng lớn đấy. Chúng ta đã chắc chắn rằng cô gái kia không thể can thiệp vào nó, vì vậy cho lúc này vẫn chưa xảy ra vấn đề gì” (Athena)
Daikokuten gật đầu.
Có lẽ ông ấy cũng đồng ý.
“Thế thì còn một điều nữa, cái trăm phát trăm trúng đó, nó có rắc rối không thế? “(Daikokuten)
"... Có chứ. Thứ đó rất phiền phức. Đặc biệt là vì cậu ta đã đắm mình vào trận đấu và quên đi hết cảm xúc, những đòn đánh không hề khoan dung. Cậu ta bắn tôi không ngừng nghỉ. Và khi tôi không thể giơ tay mình lên nữa, cứ như tôi đang phải đối đầu với một cỗ máy vậy. Chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến tôi run rẩy đây này“(Athena)
“Ôi trời. May mà kĩ năng cậu ta đang tập luyện là với cây cung của mình. Điều đó là tốt nhất cho Makoto. Cậu ấy đã biết áp dụng cái kĩ năng đó không chỉ cho cung thuật mà còn cả phép thuật nữa“(Daikokuten)
Daikokuten đột nhiên nheo mắt lại và nhìn Susanoo.
Vẻ mặt ông ta thể hiện sự quở trách.
“Này này, tôi chỉ bày cách cho Makoto để nếu có phải đấu với một vị thần, cậu ấy sẽ xoay xở bằng cách nào đó thôi mà, ông biết đấy?” (Susanoo)
“... Thật khó chịu khi chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng cách này là đủ. Tôi hy vọng rằng điều tiếp theo chúng ta nghe về thế giới đó sẽ không còn là một yêu cầu hủy diệt nữa“(Daikokuten)
“Tôi cũng cảm thấy như vậy” (Susanoo)
"Tôi cũng thế. Những thế giới đã bị hủy hoại bởi các vị thần rất đáng buồn“(Athena)
Ba vị thần thảo luận về Makoto.
Cái tương lai khi cậu ta hét toáng lên bởi món quà của họ không còn xa nữa.
---------END CHAP----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.