Chương trước
Chương sau
Chương 121: Các Quy Định Và Những Thứ Kèm Theo.
"Hohoh ~ Ra đây là sinh viên của Waka ha. Oh, hai người kia, ta đã trông thấy mấy người trên bức chân dung. Con gái của Rembrandt-ja na"(Tomoe)
"V-vâng! Rất vui được gặp. Em là Sif Rembrandt!"(Sif)
" Em là em gái Yuno Rembrandt! Rất hân hạnh khi gặp chị!"(Yuno)
"Câu trả lời tốt đấy-ja. Như dự đoán về gia đình Rembrandt -ja no. Đây là lần đầu chúng ta gặp gỡ trực tiếp như này, nhưng chúng ta đã..."(Tomoe)
"Tomoe-sama và Mio-sama của Thương đoàn Kuzunoha đúng chứ? Em đã nghe nhắc về các chị từ cha. Thật vinh dự để gặp được chị"(Sif)
Chúng tôi đặt chân vào địa điểm ấy, và hỏi thăm Shiki nơi Gin cùng những người khác đang đứng để rồi tiến đến vị trí này đây.
Ban đầu Root cũng định tham gia với chúng tôi, nhưng cậu lại lấy cớ quên mất công việc cần làm, và rằng sẽ bàn giao tôi lại cho Tomoe cùng Mio. Thậm chí tôi có thể biết được cậu đã nói dối. Rõ ràng cậu trông thấy một ai đó, nên để gặp riêng, cậu đã tách ra.
Thanh niên này, cậu ta có một số mục đích. Không nghi ngờ gì về những lý do cậu đã nói với tôi. Nhưng rõ ràng còn có động cơ khác mà cậu chưa kể tôi nghe.
Nếu tôi hỏi thẳng vào cốt lõi vấn đề, cậu có lẽ sẽ trình bày cho tôi biết. Nhưng ngược lại, nếu chỉ hỏi về những kế hoạch cậu đang có, mục đích riêng, hay những thứ mơ hồ kiểu vậy, chắc chắn cậu sẽ không thổ lộ đâu.
Dù sao, sau khi tách khỏi Root, tôi dẫn Mio, người đi bên trái, và Tomoe, người ở bên phải, đến nơi Shiki và các sinh viên đang tụ họp.
Và như thế, Tomoe đang quan sát các sinh viên do tôi giảng dạy một cách đầy thích thú.
Bảy người, à không, không kể hai chị em nhà Rembrandt; cả năm người có lẽ không thoải mái bởi cái nhìn từ Tomoe. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Tomoe và Mio mà.
"Mặc dù không hy vọng ông ấy gọi ta là kẻ hám danh. Nhưng ta rất vui khi hai người biết đến tên ta đấy. Bỏ qua Mio đi, ta thì không thường xuyên có mặt ở Tsige mà"(Tomoe)
"Cha bảo hai người là những trụ cột hỗ trợ bên cạnh Raidou-sensei cũng như thương đoàn Kuzunoha"
"Cái người đó, ông ta hiểu được ha. Dẹp cái vụ vị trí của ta ngang hàng với Tomoe-san đi, ông biết chúng ta là hai trụ cột, thế thì ta sẽ để cho nó trôi qua vậy"(Mio)
Mio à, thật là một sự phản kháng ra mặt. Hay là một kiểu bắt nạt mới mẻ với Shiki đây? Dường như cô đang nhìn Shiki với một lý do nào đó.
"So với hai người này, tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm. Bởi Mio-dono đang quản lý cơ sở ở Tsige, và Tomoe-dono thì đảm nhận việc kinh doanh liên quan đến những quốc gia khác, tôi hiện đang học tập hai người ấy dưới sự giám hộ của Raidou-sama. Tôi rất biết ơn"(Shiki)
Shiki nói như thể đáp trả ánh nhìn từ Mio, và cúi thấp đầu với một nụ cười.
Mio đã biến Tsige thành căn cứ của cô ta, mỗi ngày lại ra vào Asora trong khi học cách nấu ăn. Và cô chỉ hỗ trợ các mạo hiểm giả những lúc bất chợt thôi. Tôi thật vẫn chưa nghe nhắc về cô ấy đã từng tham gia quản lý thương đoàn đấy.
Tomoe thì bay nhảy khắp nơi nhằm tìm kiếm địa điểm hội tụ đủ bốn mùa. Vâng, cô thu thập thông tin về các khu vực khác nhau cùng những Lâm quỷ, nhưng ... Cửa hàng thuộc các quốc gia khác hả?
Theo ý kiến cá nhân tôi, về việc quản lý và đưa ra các quyết định trong thương đoàn, thực ra nhiều lần Shiki đã hướng dẫn tôi.
Và để nói rằng Mio đang điều hành tại Tsige, Tomoe thì phụ trách mảng giao thương với các nước khác, còn tôi là người chỉ đạo hửm.
Shiki à, anh không cần phải đi xa đến mức nâng tầm tri thức của chúng tôi đến thế đâu. Nếu không giải phóng mọi sự dồn nén căng thẳng đó, anh sẽ kết thúc bằng một sự bùng nổ như thời gian với Lime đấy. Hãy cẩn thận.
Ah, giờ đây đề cập đến việc thu thập thông tin. Nhân dực tộc bảo rằng họ cũng muốn tham gia công việc của Lâm quỷ. Các Lâm quỷ thì đang làm việc rất tốt, nhưng quân số không đủ. Hơn nữa, nhân dực tộc - như ngụ ý tên gọi - bọn họ có thể bay, thế nên sẽ là một ưu thế khi đặt chân đến những nơi mà trước đây các Lâm quỷ không thể.
Nếu chỉ là những ưu thế, sẽ chẳng cần lưỡng lự để trông cậy vào họ, nhưng vấn đề ở chỗ thông số kỹ năng của họ thấp hơn Lâm quỷ nhiều. Mà sức chiến đấu thì lại cao hơn.
Tóm lại, mục đích của sự đề cập này có thể được giải quyết êm đẹp bằng cách phân chia lại các công việc. Nhân dực tộc, để đổi lấy việc bay lượn trên bầu trời, không thích hợp với những nơi như biển, sông hồ hay vùng đất ngập nước. Không hẳn bọn họ không thể tiếp cận chúng, nhưng khả năng chắc chắn bị hạn chế rồi. Ngoài ra, sâu thẳm trong các cánh rừng hay bên trong những mê cung, các Lâm quỷ có thể di chuyển tốt hơn rất nhiều. Ngược lại, với những không gian rộng lớn như vùng đồng bằng và miền núi, nhân dực tộc lại thể hiện sự ưu việt hơn.
Liên quan đến nhân dực tộc, tôi đang nói về năng lực trung bình của họ, nhưng sẽ ổn thôi nếu tôi phải bổ nhiệm ra từng nhóm người ưu tú. Chỉ là, thật khó khăn để phân biệt giá trị của từng người. Phân chia bọn họ ra chỉ vì màu sắc của từng đôi cánh thực sự mang lại sự bất tiện mà. Có lẽ trong môi trường họ đang sống, sẽ xuất hiện rõ nét những giá trị, tuy nhiên, chỉ nhìn vào cái khả năng trong khu vực bó hẹp ấy rất có thể sẽ không mang đến sự khác biệt quá nhiều... Vâng. Lần tới, hãy trò chuyện cụ thể với bọn họ vậy. Ngoại trừ đám người đang luyện tập ở trại huấn luyện ra.
[Gin, Amelia, Daena, Misura, Izumo. Đây là lần đầu tiên các bạn gặp họ. Tôi tin tưởng hai người này cứ như hai cánh tay đắc lực của tôi ấy, Tomoe và Mio]
"Tomoe-ja. Rất vui được gặp mặt"
"Tôi là Mio"
Ngắn quá đấy. Mio-san à, thậm chí đó không phải là một lời giới thiệu.
Dù vậy, các sinh viên vẫn giữ thái độ tôn trọng. Có lẽ bọn họ hành động tương tự Sif và Yuno, những người chỉ tự giới thiệu mình vào cái lần đầu tiên thôi. Và chắc mấy người này không thể hiểu hết sức mạnh của Tomoe và Mio sở hữu đâu nhỉ. Chẳng tồn tại sự uy nghi khi nhìn vào họ, và cả hai lại rất giỏi che giấu năng lực của mình nữa mà.
"... Uhm, sensei. Thầy nói cả hai cánh tay đắc lực ư, nhưng còn Shiki-san thì sao?"
Là Amelia. Chắc vì cô ái mộ Shiki, giọng nói ấy phát ra hơi yếu đấy.
[Như họ đã đề cập, Shiki vẫn đang trong quá trình học hỏi. Chỉ là, trên khía cạnh kinh doanh, anh là một trong những người tôi tin tưởng nhất. Nhưng về khoản giao dịch nguy hiểm, nói cách khác, cách vận chuyển và cung ứng hàng hoá, nơi sức mạnh chiến đấu và khả năng phòng vệ được ưu tiên hàng đầu, sự thật chắc rằng anh còn thiếu so với hai người này]
"Sức mạnh...chiến đấu sao?"
"Shiki -san đang thiếu ư?"
"... Một cơn ác mộng"
Daena-san và ba người khác hình như tưởng tượng một điều gì đó khá đáng sợ.
Chỉ bấy nhiêu thôi, có vẻ họ không quá nghi ngờ những lời tôi vừa nói. Chắc bởi kết quả từ việc đào tạo bất thường trong lớp học của tôi đây mà.
"Chà, với cảm giác của các cô cậu thì thông thường có thể cũng dễ hiểu thôi. Dù vậy, nếu đã nhận được những lời dạy bảo từ Waka, mấy người phải biết giá trị con số của cấp độ không quyết định được người chiến thắng, đúng chứ?"(Tomoe)
'...'
Cả năm đều gật đầu. Hai chị em Rembrandt còn gật đầu nhanh hơn một nhịp so với những người khác nữa. Ahaha, nhìn này, có lẽ Rembrandt đã nói với họ về cấp độ của Tomoe lẫn Mio rồi. Trường hợp đó, chắc trình độ của tôi cũng thế quá. Điều mà hầu hết mọi người trong Tsige đều biết. Cả hai còn nỗi tiếng hơn tôi ấy chứ.
"Ngay cả với những con số, Mio cùng ta hoàn toàn áp đảo Shiki. Chà, những gì ta đang cố nói là, đừng dùng chúng làm nền tảng cho sức mạnh. Đây chẳng phải là một điều gì đó có thể luôn dựa dẫm vào được đâu, mấy người biết không? Lấy ví dụ: trong những việc đã trải qua, ta từng biết đến một hân tộc cấp 1 dễ dàng đánh bại cả hai người mà lẽ ra đã vượt qua cấp độ 1.000 đấy" (Tomoe)
'? !!'
"Chẳng phải một lời nói dối đâu. Fufufu. Ta cảm thấy như đã hiểu ra lý do Waka và Shiki quan tâm đến các cô cậu rồi. Thật cuống hút và thú vị làm sao. Ta mong chờ các trận đấu của mấy người đấy"(Tomoe)
"... Hah ~. Ta chẳng hiểu gì cả. Cho dù có nhìn thế nào chăng nữa, bọn họ chỉ là những chú gà con thậm chí còn chưa chui ra khỏi vỏ trứng ấy. Các trận đấu của mấy người này, ta nghĩ sẽ chỉ biến thành sự quan sát cơ thể của họ mà thôi"(Mio)
"Yare-yare, sẽ tốt đẹp nếu cô hiểu biết về hạnh phúc của sự giảng dạy đấy. Ngày mai chỉ cần ngoan ngoãn quanh những chiếc xe bán hàng rong thôi. Đừng làm phật ý Waka"(Tomoe)
Có cảm giác cứ như niềm hạnh phúc khi bắt nạt các Lâm quỷ đang trộn lẫn vào những lời nói của Tomoe. Nhưng, tôi cảm kích vì cô ta hiểu được niềm vui trong việc giảng dạy đấy. Bởi quá ít người khi đạt được trình độ cao nhìn xuống những kẻ còn thiếu kinh nghiệm lắm.
"Không đời nào ta sẽ làm những thứ như thế đâu nhá!" (Mio)
Mio cũng có thể hiểu đôi chút, nếu như đến một lúc nào đó cô ta dạy lại một ai khác. Ngay bây giờ, cô vẫn đang được hướng dẫn, cũng như tập trung vào việc cải thiện kỹ năng của mình mà.
Từ những gì nghe được ở chỗ Ema, ngay cả khi bạn bỏ qua sự thu xếp cho các bước hướng dẫn của người khác, việc nấu ăn cơ bản vẫn được thực hiện bởi người ấy, hoặc tựa vậy. Một khi cô ta giúp đỡ hay chỉ dạy cho ai đó, tôi cảm tưởng Mio có thể sẽ thay đổi cách nhìn một lần nữa đấy.
[Đừng có đánh nhau ở đây, cả hai cô. Học hỏi một chút từ Shiki đi. Shiki à, anh đã đề cập với bọn họ về vấn đề đó chưa vậy?]
Cảm giác được giữa họ sắp bắt đầu một điều gì đó, tôi ngưng cả Tomoe lẫn Mio lại bằng cách gọi tên hai người ấy. Lý do chủ yếu tôi đến đây hôm nay là để cảnh báo các sinh viên mà. Bởi trước đó tôi đã thú nhận với Rembrandt rằng việc ấy không có một phần triệu cơ hội đâu, nên phải cảnh báo họ đúng cách thôi.
"Vâng. Từ những gì điều tra được, sinh viên ấy là con trai thứ hai trong gia tộc Hopelace ở Limia. Hopelace có quan hệ huyết thống cùng gia tộc hoàng gia. Ở Limia, bọn họ là quý tộc lớn trong tốp ba đấy ạ. Bởi là con trai thứ hai, thanh niên ấy không kế thừa vị trí đứng đầu trong dòng tộc, nhưng kể từ khi chúng ta đang trãi qua thời kỳ chiến tranh, cậu ta vẫn được xem như một người kế vị sau người con trai cả"(Shiki)
[Chà, không phải phát đạn khá lớn ư. Anh ta hành động chẳng phù hợp với vị trí như thế chút nào]
Một gia thế quyền lực mạnh mẽ tại Vương quốc Limia, và còn là quý tộc lớn, hừm. Hơn nữa, lại là con trai thứ hai. Nếu người đang đứng đầu cùng gã con trai cả tham gia vào chiến trường, có khả năng bọn họ sẽ lên bàn thờ ăn nhang hết. Với trường hợp đó, anh ta sẽ không còn là một công cụ trong các cuộc hôn nhân chính trị nữa.
Thông thường, chỉ cần người con trai thứ hai, thứ ba và vân vân thực hiện công việc này là đủ rồi, nhưng vì lòng kiêu hãnh, trách nhiệm và nghĩa vụ, dường như họ không muốn làm điều đó. Người anh hùng hiểu biết về nền dân chủ tại Nhật Bản khi đến Vương quốc Limia thật sẽ gặp những khó khăn đây. Những kiến thức phổ thông sẽ không có tác dụng nữa.
Hiểu rồi. Ra anh ta là một trở ngại khá lớn hừm. Gia tộc Hopelace ở Limia. Nếu là một quý tộc nổi tiếng, bọn họ nên để con em được giáo dục tại đất nước của mình chứ.
... Tôi đã suy xét sẽ để Gin và những người khác đối phó với bất cứ cách nào, nhưng dường như tình hình có chút thay đổi.
Nếu thanh niên đó gây quá nhiều khó khăn, tôi sẽ đối phó chúng. Những thứ như dùng tiền thuê sát thủ tàn bạo hay sử dụng một số kiểu chất độc mạnh từ các loại thực vật quý hiếm chẳng hạn.
"Raidou-sensei thật dính líu với quá nhiều người phiền hà, hừm"
Gin à. Xin vui lòng dẹp bỏ cặp mắt muốn nói 'Tôi đã quá quen với điều này rồi' được không vậy?
[Gin. Thái độ dè chừng như thế rất ổn đấy. Tôi nghĩ anh đã nghe nhắc qua rồi, nhưng sự quấy phá sắp nhận lấy, anh sẽ phải tự mình đối phó đấy. Bên cạnh đó, hình như mọi người đều đã vượt qua vòng thi tuyển hử, tôi hy vọng mọi người đừng cố gắng hết sức mình.]
"Dĩ nhiên vẫn chưa. Chúng tôi đều thông qua với chỉ một nửa sức mạnh thôi"
Ồ. Mọi người đều đang ưởng ngực kìa. Tôi mong chờ việc ấy, nhưng hình như bọn họ vẫn chưa chiến đấu hết khả năng trong vòng sơ loại. Những người tham gia giải đấu đều có cấp độ khá cao, nhưng ổn rồi, điều này cũng hiển nhiên thôi.
[Tuyệt vời. Làm tốt lắm, tất cả mọi người]
"..."
[Gì vậy? Không phải mọi người nên vui mừng sao?]
"Thông thường, khi sensei khen ngợi chúng tôi, thật là một điều lạ lẫm"
...
Họ khá thận trọng với tôi, hừ. Có thể tôi đã khắc khe quá nhiều kể từ lúc Thằn lằn xanh-kun xuất hiện. Vâng, dù vậy, tôi không thể đột nhiên thay đổi được. Tôi cũng muốn quan sát cách bọn họ chiến đấu trong Lễ hội, và xem thử có quyết định nhận thêm nhiều sinh viên nữa hay không, thành thử tôi cần một chút nghiêm ngặt.
Thế nên, tôi hơi hụt hẫn với thái độ ấy sau khi đã khen ngợi bọn họ.
[Anh có trực giác tốt đấy. Ấy chà, tôi chưa theo dõi chi tiết các sinh viên khác, do đó về cuộc khảo sát vòng loại, chủ yếu tôi nghe nhắc đến các bạn từ tin đồn thôi. Dù vậy, tôi dám khẳng định rằng các cô cậu đã quá tự tin rồi đấy]
"..."
[Và thế là, tôi quyết định thiết lập một hạn chế lên các cô cậu. Shiki sẽ thông báo về những hạn chế mà mọi người phải tuân thủ theo bằng thông tâm thuật đến sau. Hãy thực hiện theo những điều đó và tiến vào trận chung kết]
Trong Lễ hội trường này, nơi hội tụ rất đông du khách, bọn họ sẽ không mở đầu giải đấu bằng việc thực hiện vòng sơ loại đâu. Mà ở giai đoạn chuẩn bị trước đó, vòng sơ loại đã được tiến hành rồi. Bọn họ trước tiên sẽ phải thể hiện khả năng bản thân đến Học viện nhằm thể hiện cho các du khách biết được.
Trong thời điểm ấy, Gin cùng những người khác đã thể hiện vừa đủ khả năng, và có thể tiến xa hơn. Đúng theo dự kiến, bọn họ không làm quá lên trong giai đoạn đầu tiên, thành thử tôi đã không theo dõi.
Tôi để Shiki trình bày đến các sinh viên, theo thứ tự, những điểm bị cấm. Trên khuôn mặt cứng đơ của họ, vài người còn kết thúc bằng một tiếng thét nữa.
Thế đấy, thể hiện ra hết những gì họ có ở một nơi tề tựu mọi sự chú ý là không nên, vì vậy trong thời gian này, tôi sẽ để họ chiến đấu theo cách thức khi bị ràng buộc.
"... Uhm, thầy nghiêm túc đấy chứ?"
[Dĩ nhiên. Một chút cũng không. Từ ngày mai, tôi sẽ theo dõi các trận đấu. Rất mong chờ đây]
Tôi đã hoàn tất những gì cần làm khi đến đây.
Một nụ cười khiêu gợi đến từ Tomoe và cái nháy mắt của Mio.
Tôi bỏ lại Shiki để chăm sóc họ, giống như anh ta từng làm. Tôi cần xác nhận những quân bài tẩy mà thanh niên quý tộc kia sẽ sử dụng đến.
Sau Lorel và Aion, giờ đây lại đến Limia, hừm. Với tốc độ này, cảm giác Gritonia sẽ là kẻ tiếp theo. Hy vọng không phải vậy.
Mọi thứ rồi sẽ đến, nhưng tôi lại không nghĩ rằng chúng sẽ xảy ra mỗi ngày đâu. Nếu bốn cường quốc xếp thành hàng dài, lòng dạ tôi sẽ không yên ổn chút nào.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
"Shiki-san, chờ đã!"
"Raidou-sensei nghiêm trọng hoá vấn đề phải không?"
"Ngài ấy nghiêm túc đấy. Đôi mắt đó chẳng giống ai khác đang nói đùa đâu"
"Khủng bố thật. Như tôi vẫn nghĩ, thầy ấy quá đáng sợ!"
'Sensei có nhắc gì đến bữa tiệc của ngày hôm qua...'
"Tựa như những gì Oka-sama nói. Nếu chúng ta không tự hành động, sẽ chẳng có khả năng nghe được ấn tượng của thầy đâu"
Tôi đồng ý với hầu hết mọi thứ được nhắc đến. Nhưng, hai cô con gái của nhà Rembrandt. Mấy cô không cảm thấy căng thẳng sao?
Khi tôi nghĩ đến lý do tên ngốc Hopelace lại tuyên bố một cách đột ngột như thế vào hôm trước, Sensei nói ra rất dễ dàng rằng thầy ấy đã gặp rắc rối với anh ta, hơn nữa, thầy đã cảnh báo đến chúng tôi nhằm tự tìm cách đối phó với áp lực và sự cản trở từ một quý tộc. Trên hết, thầy còn bảo với chúng tôi lựa chọn cuối cùng là đừng nên tung hết sức lực.
Không đúng, không phải vậy. Thầy nói chúng tôi hãy xem xét những gì nên làm và đừng cố gắng quá sức. Thầy thật là một người độc đáo đến tận cốt lõi.
Thông thường, mọi người sẽ đánh giá giáo viên giảng dạy thông qua các sinh viên trong giải đấu. Thế nên, sẽ có người nói: 'hãy giành chiến thắng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra', chẳng có ai sẽ đề ra các hạn chế đâu.
Một giải đấu đấy, thầy biết chứ? Thậm chí có những trường hợp người ta còn tiếp tục bàn tán về nó trong năm tới. Một giải đấu mà sẽ đe dọa đến các lớp học cũng như khoản thu nhập hay công việc nữa.
Có thể, thầy bị áp lực bởi gia tộc Hopelace hoặc Thương đoàn Kuzunoha đang trải qua thời kù khó khăn, nên một phần từ kẻ quấy rối, dẫn đến Sensei phải đặt giới hạn lên khả năng của chúng tôi ư?
... Không, không phải vậy. Áp lực trong khoảng thời gian này và mọi thứ, dường như thầy đang mong chờ cách thức chúng tôi đối phó với những chuyện ấy. Có lẽ nào... khoảnh khắc quan trọng. Thời điểm quan trọng sẽ quyết định khoá học mà tôi mong muốn.
"Gin, thầy ấy yêu cầu bạn không nên làm gì?"
"Không dùng 'song kiếm'. Còn Amelia?"(Jin)
"Đừng 'cộng hưởng' cung thuật. Mọi người khác thì sao?"(Amelia)
Tất cả mọi người lắng nghe câu trả lời của tôi và Amelia, rồi họ đều đáp trả bằng một giọng thấp.
"Họ bảo tôi không được sử dụng một trong những kỹ năng từng dùng với Zwei-san lần cuối cùng" (Misura)
Misura à. Thực tế đó là cuộc tấn công đặc biệt của cậu mà. Một bi kịch đấy. Ánh đèn sân khấu sẽ bất khả thi để chiếu rọi xuyên qua một bức tường, chia buồn cùng Misura nhé.
"Với tôi, 'giai đoạn thứ hai' bị vứt sang bên. Thiệt làm tôi muốn khóc quá"(Daena)
Daena, tôi chỉ có thể gọi nó là đáng thương thôi. Về bản chất, trong bảy người trong chúng tôi, nếu 1 chọi 1, tôi nghĩ anh ấy và tôi là mạnh nhất đấy. Và cái khả năng của anh ta phục vụ như một nền tảng thì lại ...
"Tôi thì phải phong ấn 'cơ động chú' của mình. Mặc cho phút cuối tôi đã xoay sở để nâng nó lên một tầm cao mới sẵn sàng chiến đấu và có kế hoạch sẽ tung ra trong giải đấu này"(Izumo)
Còn Izumo. Cách huy động chú thuật đã được rèn dũa bởi Sensei cùng Shiki-san, và bằng cách nào đó hình thành nên một dạng thích hợp nhất. Một hạn chế rất nghiêm trọng đây. Anh ta đặt tên cho phương pháp ngâm chú thuật mới học được này là 'cơ động chú', và nó được đánh giá rất cao.
Vâng, có thể xem như một may mắn chán khi anh vẫn chưa bị cấm ngôn ngữ chú thuật mà Shiki-san đã chỉ dạy riêng cho anh, nhưng có vẻ Misura cũng bị niêm phong cách niệm phép luôn. Phải rất khắc nghiệt với tinh thần bọn họ đây.
"Họ thì bảo tôi giới hạn chỉ được sử dụng một loại vũ khí. Điều đó bất ngờ có sơ hở. Nhưng tôi lại không thích lợi dụng sơ hở ấy đâu"(Yuno)
Về phía Yuno. Bọn họ đang cần niêm phong một phần sự linh hoạt của cô ấy. Sự thật rõ ràng rằng có một lỗ hổng dễ dàng nhìn thấy, nhưng ai mà biết được liệu có ổn không chứ.
Raidou-sensei thường rất thẳng thắn đặt ra các điều kiện, thế nên thầy sẽ hử không đổ lỗi cho chúng tôi khi hiểu mọi thứ mà không được nhắc đến hoặc bị cấm. Nhưng nếu xét về sự đánh giá của thầy, điều đấy sẽ trở thành khá phức tạp luôn. Bởi tôi nghĩ chúng tôi nên ttung thực làm theo các điều kiện đặt ra để hoàn thành mục tiêu sau tất cả.
" 'Dung hợp ma thuật' của tôi đã bị cấm. Sự kết hợp giữa Tinh linh đất và ma thuật lửa... Mặc dù đến cuối cùng tôi đã có khả năng để thể hiện tính hữu ích từ nguyên tố đất"(Sif)
H-Hỏa lực mạnh nhất đã được niêm phong. Sif ơi, tội cô quá đi. Thậm chí có là thế, Sif vẫn sở hữu đủ hỏa thuật mạnh mẽ, và đó là một phần tuyệt vời với riêng cô.
Và như vậy, những phong cách chiến đấu mới mẻ của mọi người được hình thành trong kỳ nghỉ hè (với sự hướng dẫn từ các Senseis) đã được phong ấn lại.
"Có lẽ nào, Sensei thực sự bị áp lực từ gia tộc Hopelace ư?" (Izumo)
Izumo nói ra cùng một điều tôi đã suy nghĩ một lúc trước. Có lẽ vài người khác cũng suy nghĩ tương tự như Izumo và tôi, một số người lại che đi biểu hiện của mình.
"Không phải vậy"
"Shiki-san"
Với lời lẽ đầy tự tin, Shiki trả lời. Suy nghĩ trong tôi, chỉ là một lời phủ định không thuyết phục mấy. Nhưng sự phủ định này rõ ràng toát ra được lòng tự tin.
"Raidou-sama đã bảo các cô cậu gần đây rất tự tin. Dù sao, mấy người đã lãng phí quá đủ thời gian để chém gió tầm xàm với nhân viên của chúng tôi còn gì"(Shiki)
Uhm. Tôi chẳng bác bỏ điều đó. Miễn sao họ đã trông thấy việc ấy, chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tha thiết xin lỗi đâu.
"Chỉ cần nghĩ về nó như một cuộc thử nghiệm nhỏ và vui lên đi" (Shiki)
Thử nghiệm hử? Một cách diễn đạt thật đặc biệt mà.
"Uhm, Shiki-san. Anh gọi chúng như một cuộc thử nghiệm là ý gì vậy? Chúng khiến tôi lưu tâm một chút"(Gin)
"... Ồ, tôi đã nói gì nhỉ? Tôi đã lỡ miệng rồi à"(Shiki)
Lỡ lời hửm. Chắc không phải rồi. Ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ đến việc chỉ dạy cho chúng tôi điều gì đó.
Nếu không phải là Shiki-san, chúng tôi có lẽ sẽ không nhận ra bất cứ điều gì rồi.
Thứ lỗi cho. Hãy tiếp tục nuông chiều chúng tôi một chút nữa nào.
"Liệu có bất cứ điều gì liên quan đến việc sensei đề cập đến những hạn chế và giải đấu không vậy?" (Gin)
Chẳng có gì bảo đảm rằng anh ấy sẽ trả lời, nhưng chúng lại cứ lãng vãng trong tâm trí tôi mãi.
Tôi có thể cảm nhận sự nhiệt huyết trong tôi đối với giải đấu này đang gia tăng nhiều hơn trước.
"Không còn cách nào khác, haizz. Giữ điều này như một bí mật với Raidou-sama được chứ? Nếu mọi người biểu hiện tốt qua các trận chiến với những điều kiện đã đặt ra, Raidou-sama đang nghĩ đến việc tăng thêm số lượng sinh viên sau khi Lễ hội kết thúc đấy. Mấy cô cậu có hiểu điều này mang ý nghĩa gì không?"(Shiki)
Những sinh viên mới hử?
Nếu không lầm, tôi từng nghe kể về lớp của Raidou-sensei rằng, thậm chí bạn có cố gắng gửi đơn kiến nghị đi nữa, vẫn không thể nhận được lời chấp thuận đâu. Nói cách khác, việc chấp nhận ấy sẽ diễn ra ư. Nghĩa là... Có lẽ nào, bài giảng đến chúng tôi sẽ kết thúc sao?! Không tốt!
"Uhh ... Các thầy sẽ bỏ rơi chúng tôi hả?"
Daena-kun, đọc cái tâm trạng chết tiệt trước khi mở lời đi chứ. Sẽ ra sao nếu anh ta gật đầu đây?
"Không đời nào. Trong tình huống ấy, sẽ chẳng cần đến một bài kiểm tra nữa đúng chứ?"(Shiki)
"Và kế đến, một điều gì đó giống như, 'hiện tại chẳng còn chi để dạy cho mấy người rồi' không phải sao?'
"Thậm chí còn nhiều hơn thế. Fumu, hình như mọi người chưa hiểu nhỉ. Raidou-sama đang nghĩ đến một giai đoạn cao hơn để các cô cậu bước vào bài giảng kế tiếp đấy"(Shiki)
Trong lúc biểu hiện sự kinh ngạc trước một khả năng tồi tệ hơn sẽ đến với chúng tôi khi hiểu ra vấn đề, Shiki-san từ tốn đề cập về điều ấy.
"?!"
"Vì mục đích như vậy, những gì các cô cậu cần làm không phải là chiến đấu với tất cả sức mạnh có được hay thể hiện tất cả các quân bài sở hữu trong tay đâu, ngược lại, hãy áp đặt những hạn chế với bản thân và đứng trên lập trường suy nghĩ về cách đánh bóng năng lực cũng như kỹ năng của mình nhiều hơn một chút, là những gì ngài ấy đã nói với tôi. Lấy ví dụ, tựa như ẩn đi con át chủ bài của mọi người vậy"(Shiki)
'...'
"Nếu cả bảy người đều hoàn thành nhiệm vụ đúng cách, chúng tôi sẽ tiếp nhận sinh viên mới, và như một phần trong việc giáo dục, chúng tôi sẽ giúp mọi người xem xét lại tất cả những nội dung đã học được. Trên hết, tôi muốn tiến đến giai đoạn tiếp theo trong bài giảng, Raidou-sama đã thảo luận cho tương lai như thế đấy"(Shiki)
Nhận được sự đánh giá và chấp nhận bởi những người mà chúng tôi thậm chí còn không thể trông thấy bóng dáng của họ cho dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa...
Không còn gì tuyệt vời hơn thế.
Tôi chậm rãi tiêu hóa những lời lẽ của Shiki-san.
Năng lượng bắt đầu tuôn tràn trong cơ thể tôi. Cửa miệng đóng chặt và sức mạnh âm thầm gia tăng thêm. Tôi có thể cảm nhận cơn run phấn khích bắt nguồn từ phần ngực và dần lan rộng toàn bộ cơ thể mình. Vô thức tôi không thể ngưng lại nụ cười đang hiện hữu trên khuôn mặt luôn.
"...Tất nhiên, tôi cũng hy vọng rất nhiều vào các vị đấy. Về các đơn kiến nghị nhằm tham dự lớp học, tôi sẽ sắp xếp lại chúng trong văn phòng nhân viên chính thức. Vậy thì, kể từ bây giờ, mọi người nên chuẩn bị sẵn sàn đi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Mà đúng rồi, xem nào, dành cho những người có thời gian rãnh tiếp sau đó, hãy để tôi mời một bữa ăn trưa nhé"(Shiki)
Nói đoạn, Shiki-san rời đi kèm một nụ cười dịu dàng.
Giờ đây tôi chẳng bận tâm đến những hạn chế nữa. Bài giảng sẽ tiến đến một giai đoạn cao hơn. Chúng tôi đã thu được trình độ chuyên môn đủ để thông qua bài kiểm tra.
Chiến đấu thật tốt. Hãy thực hiện những gì tôi có thể... tất cả mọi thứ tôi có thể.
"Tôi - tôi không nên hỏi mới đúng. Giờ đây sự căng thẳng trong tôi đã đạt đến đỉnh điểm và biến chuyển thành cấp độ tệ hại rồi. Tôi cảm thấy muốn nôn mửa quá"(Misura)
Trái ngược với những người nhận lấy sự tân bốc, đó là Misura, người bày tỏ những lời lẽ thiếu sự giao động. Không đúng, anh ta quá căng thẳng thì chính xác hơn, nhưng nội dung lại...
"Misura, tôi hiểu những gì bạn cảm nhận. Thật tình mà nói, tôi cho rằng sẽ có sự quấy rối và chúng ta rất có thể sẽ bị áp lực đấy, thành thử tôi hiểu cảm nhận này sẽ khiến lòng bạn không yên. Nhưng sau khi lắng nghe những lý lẽ đó, miễn cưỡng lựa chọn hoặc rủ bỏ hoàn toàn đều biến mất sạch. Rất khó khăn đây"(Amelia)
Chẳng hợp theo những từ ngữ tiêu cực của Amelia, một nụ cười cho sự sẵn sàng trước cuộc chiến đang biểu hiện trên khuôn mặt cô ta.
"Chúng ta không nên thể hiện một trận chiến khó coi được. Sau khi dùng bữa trưa cùng Shiki-san, chúng ta sẽ tụ tập cùng nhau sao?"(Daena)
Không khác những gì Daena nói. Tôi đang ở vào tâm trạng sẽ làm bất cứ điều gì có thể. Trong Lễ hội trường, niềm vui của các sinh viên thì rất nhiều, nhưng riêng chúng tôi thì tình hình khá nghiêm trọng đây. Nếu muốn tiếp cận một cách tuyệt vọng cùng những cố gắng, thì khả năng của chúng tôi sẽ dần tăng lên. Không quá nhiều điều mang lại sự so sánh tựa như niềm vui giống loại ma thuật này. Tôi cho rằng sẽ chẳng cần phải hỗ trợ nghiêm túc về những điều tựa vậy đâu.
"Onee-chan, không chỉ Sensei sẽ theo dõi, mà còn Tomoe-san hay như Mio-san nữa. Oto-sama và những người khác cũng đến rồi. Không phải tuyệt vời sao?! Em thật choáng ngợp quá~~"(Yuno)
"Dẫu vậy, sự lựa chọn duy nhất của chúng ta là làm những gì có thể thôi. Từ một ý nghĩa nào đó hơi khác, chúng ta đang đứng trên đoạn đường mà giờ đây phải từ bỏ"(Sif)
Dường như chị em Rembrandt đang phát điên vì có những khán giả như thế. Trước lúc Raidou-sensei đến, bọn họ trong chừng mực nào đó khá thư giản ấy chứ.
Và hình như quý tộc lớn ở Limia chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến Tsige, thế nên cả hai người này sẽ gia nhập Limia sau khi tốt nghiệp, cảm giác không tồn tai quá nhiều áp lực.
Suy nghĩ theo cách đó, các thành viên, tất cả học sinh đều nhận học bổng và chẳng có lấy mối liên hệ nào với quý tộc Limia cả, khá thuận lợi đây.
Ah, đúng rồi.
"Này, Sif, Yuno. Có điều này tôi muốn hỏi"(Amelia)
'Gì vậy, Amelia-senpai'(Yuno)
'Có gì thế?'(Sif)
"Tomoe-san và Mio-san mà Sensei giới thiệu với chúng ta, thực sự bọn họ mạnh hơn Shiki-san sao? Thật tình mà nói, điều này có thể sẽ làm giảm đi áp lực kể từ khi thậm chí tôi còn không biết Shiki-san mạnh mẽ đến mức nào, nhưng tôi không cho rằng còn nhiều người đạt cấp độ sức mạnh còn cao hơn thế, hai người có biết không vậy?"(Amelia)
Y chang những gì tôi muốn biết.
Hai người họ lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của Amelia và nhiều khả năng mọi người đều có cùng câu hỏi như vậy trong tâm trí họ.
"Nếu Raidou-sensei đã nói vậy, thật chẳng có sai lầm đâu. Shiki-san không đăng ký ở thám hiểm Hội, thành thử chúng tôi cũng không biết cấp độ của anh ấy, nhưng..."(Sif)
Đôi mắt Sif trông về nơi xa xôi và bị kích động.
"Chúng tôi được căn dặn từ Oto-sama rằng không được thô lỗ trước hai người ấy, nhưng cả hai đều rất nổi tiếng ở Tsige mà ai ai cũng biết và..." (Yuno)
Yuno thổ lộ với một biểu cảm mà người ta có thể cảm nhận được niềm đam mê tương tự như sự ngưỡng mộ vậy. Là gì đây? Cấp độ cao nhất trong những người xuất sắc nhất tại thị trấn xa xôi ư?
Với những trợ lý thân cận bên cạnh Raidou-sensei, mặ dù riêng tôi lại cảm thấy hình như cấp độ ấy hơi yếu đây.
Trong lúc điều này cần được giữ như một bí mật, hai chị em mặt đối mặt và gật đầu với nhau như thể đã kiên quyết đưa ra câu trả lời.
"'Cấp độ của họ hơn 1.500'"
"..."
Những lời lẽ trong veo của hai chị em cùng đồng thanh nói. Sự im lặng bắt đầu ngự trị.
Những từ ngữ ấy được phát ra bằng một chất giọng rất thấp chỉ đủ để những người ở đây có thể lắng nghe được trong ngôn ngữ chung thôi, chúng tôi lắng tai lên nghe, nhưng ngược lại, những từ ngữ ấy không xâm nhập vào não chúng tôi đúng nghĩa.
Mấy cô vừa nói gì thế?
-----------END CHAP-----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.